[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 2
2024-12-08 10:30:01
Ngã ba đường nơi sườn núi có một người lính nhỏ, đang ngơ ngác tìm xung quanh nhưng chẳng tìm được gì. Vừa quay người định chạy đi thì bị một cái chân mèo mềm mại chạm vào, đầu móng chân kéo chiếc ống quần quân phục màu xanh lục: “Meo!”
Lòng Lỗ Kiến Hoa nóng như lửa đốt, không biết đội trưởng Tần bị mất tích đã tìm ra chưa? Đội trưởng Tần đã bị trúng đạn còn phải một mình bị đuổi vào trong núi, cậu ta không lo lắng cũng không được.
Tất cả mọi người đều cực kỳ lo lắng.
Cậu ta đưa mắt nhìn con mèo Ba Tư màu trắng đang ngồi xổm bên cạnh mình, rồi chủ động đè ống quần mình lại để nó không đi mất.
Con mèo Ba Tư này rất đẹp, vừa trắng lại vừa sạch sẽ, bộ lông thì vô cùng mềm mại. Cao quý và thanh lịch, nhàn nhã đung đưa cái đuôi xù của nó.
Màu sắc kỳ lạ của đồng tử rất giống con người, đầy khí chất. Lúc này, con mèo Ba Tư trắng kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt to tròn, cảnh giác nhìn cậu ta, không để cậu ta rời đi.
“Meo!” Bạch Hạ Hạ nặng nề kêu lên, móng chân bám lấy Lỗ Kiến Hoa, dùng móng cào cào vào bắp chân cậu ta, không để cậu ta đi.
Đùa à, có một anh lính đang bị thương nặng lắm kìa.
Thật đáng thương cho cô, một con mèo nhỏ bé bất lực, ôm chân một người chạy từ căn cứ tới chỗ này, có dễ đâu?
Còn không ngoan ngoãn mà đợi ở đây đi. Cô đã phế chín con trâu hai con hổ để cứu được người đấy, cậu ta mà chạy đi thì lỗ to rồi.
Anh lính kia bị thương nặng lắm, Đại Hoa không thể cõng đi quá xa được, đành phải kêu người đến thôi.
Tìm được bác sĩ mới là tốt nhất. Nếu không phải tại đường xa thì làm gì đến mức mà bây giờ Bạch Hạ Hạ mới tìm được người đến.
Hai ngày nay Bạch Hạ Hạ đã lắc lư ở trước cổng căn cứ suốt.
Cô biết rõ, căn cứ đóng quân ở trên núi đã cử hai, ba trăm người lên núi để tìm một anh lính bị thương nặng.
Đi đi lại lại, ai cũng vội vàng, ánh mắt thì nghiêm túc, băng qua nhà kho chứa giáo gỗ, Bạch Hạ Hạ đi tìm một người lính để trao đổi luôn.
Có thể cô là một con mèo không biết nói tiếng người, cũng không dám làm những chuyện quá phi lý, dụ mấy lần, suýt chút nữa là đã bị lữ đoàn tìm người giẫm thành con mèo gãy xương rồi.
May là cô thông minh mà trốn nhanh.
Hết cách rồi, đành phải đến cầu cứu căn cứ khác thôi.
Ở bên này cũng khó khăn như vậy, trời sinh cô đã quyến rũ, không có chí tiến thủ, mém tý nữa là bị người ta bắt về làm mèo nhà rồi.
Bảo bối Lỗ Kiến Hoa này đã được Bạch Hạ Hạ lựa chọn rất cẩn thận, không sợ vì đường quá xa mà cậu ta sẽ chạy mất, chạy thẳng tới đây, cậu ta xứng đáng được ghi công.
Tuổi còn nhỏ, vẫn còn mềm lòng. Người cũng đã đến rồi, không để cậu ta chạy đi được, Đại Hoa sẽ mang người đến ngay thôi.
“Meo meo!” Bạch Hạ Hạ vội vàng kêu hai tiếng meo meo mềm mại. Móng vuốt nhỏ màu trắng bám trên ống quần Lỗ Kiến Hoa, đừng có vội đấy, đến ngay thôi.
Lỗ Kiến Hoa là người dễ tính, năm nay 16 tuổi, vừa mới nhập ngũ không lâu.
“Ở đây chẳng có gì cả, mày kêu tao đến đây làm gì thế?” Lỗ Kiến Hoa ngồi xổm xuống, đối mặt với Bạch Hoa Hoa, cậu ta cũng không biết tại sao, ánh mắt của con mèo này không giống như những con mèo bình thường, mà có cảm giác rất đặc biệt.
Lúc còn ở nông thôn, cậu ta luôn nghe bà nội nói rằng con mèo đen có thể hiểu con người và xua đuổi tà ma. Cậu ta chưa thấy bao giờ nên không biết.
Nhưng cậu ta tin, vậy nên hai ngày trực, thấy con mèo cứ đi lại trước cổng căn cứ là lại nhịn không được rồi để ý đến nó.
Nhìn Bạch Hạ Hạ dụ người, nhìn nó đi vài bước là lại quay lại, giống như thể muốn kêu người đi cùng nó.
Tiếc là chẳng có ai quan tâm đến. Thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng không được bao lâu đã quay lại rồi.
Dù sao cũng chỉ là một con mèo, có ai xem ước muốn của con mèo là chuyện to tát đâu? Đây không phải chuyện cười à?
Ngày đầu tiên Lỗ Kiến Hoa nghĩ chỉ nhìn một chút thôi, biết đâu con mèo có chuyện muốn nói với bọn họ.
Cậu ta nói chuyện này với đồng đội, đồng đội của cậu ta cười nhạo cậu ta là đồ thần kinh, đừng có suy nghĩ nhiều quá. Động vật hiểu tiếng người đều là chuyện xưa cả rồi, đừng có mê tín, bọn tôi là những người thiên về khoa học.
Tập trung phấn đấu luyện tập, học hỏi đi, đừng có suốt ngày mơ mộng nữa.
Hôm nay Bạch Hạ Hạ lại quay lại, Lỗ Kiến Hoa không nhịn nổi, tìm người trực thay.
Còn mình thì không ngừng chạy theo con mèo Ba Tư có cái mông đung đưa trước cổng.
Giờ thì nhìn xung quanh toàn cây cối lâu năm, lá rụng và bùn ngổn ngang dưới chân.
Trên đường lớn vắng hoe, có mỗi cái rắm.
Lỗ Kiến Hoa gỡ chân Bạch Hạ Hạ ra rồi đứng lên rời đi. Còn thầm cười nhạo mình, đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Bạch Hạ Hạ thấy Lỗ Kiến Hoa muốn đi thì cuống lên. Vội vàng chồm đến trước mặt Lỗ Kiến Hoa, cản đường không để cậu ta đi, còn nhe răng kêu meo meo không ngừng.
Đừng đi, đừng đi mà, tôi có anh lính kia sắp ngỏm rồi! Chờ cậu gọi người giúp mà!
Mèo Ba Tư cũng chỉ hơi lớn một chút, Lỗ Kiến Hoa đi vòng qua con mèo Ba Tư đang loạn cả lên, không thèm thèm nhìn nó mà bước về thật nhanh. Trong lòng còn nghĩ, sau này không được ngu ngốc như thế này nữa.
Bây giờ mọi người trong căn cứ đều đang gấp rút cùng nhau tìm kiếm tung tích của đội trưởng Tần. Mọi người gấp đến mức chạy khắp nơi, còn cậu ta thì cố chấp đi theo một con mèo, bị ngu hay gì.
Lỗ Kiến Hoa càng nghĩ thì bước chân càng lớn, càng nhanh hơn.
Nghĩ đến cái tưởng tượng lúc đến của mình, cậu ta vội vàng lắc đầu ném nó ra khỏi đầu.
Cái suy nghĩ viển vông gì vậy!
Kỳ tích đâu có dễ dàng xuất hiện như vậy, tất cả mọi người đều không ai tìm được đội trưởng Tần.
Cậu ta đặt hy vọng vào một con mèo, sao mà ngu bất chấp vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là một con mèo thôi mà, là động vật thôi mà.
“Meo~”
“Grào!”
Tiếng kêu meo meo vội vã của Bạch Hạ Hạ đã bị nhấn chìm trong tiếng gầm khẽ của con thú.
Lỗ Kiến Hoa gần như là ngoảnh đầu lại cùng một lúc với Bạch Hạ Hạ, màu đồng tử kỳ lạ của con mèo Ba Tư toát lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, còn Lỗ Kiến Hoa thì như bị sét đánh, cả người cứng ngắc đứng chôn chân tại chỗ, lông tơ dựng hết cả lên, toàn thân cứng như đá.
Hai hàm răng va vào nhau, một con hổ vằn đang đi về phía cậu ta, chỉ cách cậu ta mười mấy mét, bộ lông màu sáng với răng nanh nhọn hoắt.
“Meo~” Cuối cùng thì Đại Hoa cũng đã đến rồi.
Trái tim Bạch Hạ Hạ nhẹ nhõm.
Lòng Lỗ Kiến Hoa nóng như lửa đốt, không biết đội trưởng Tần bị mất tích đã tìm ra chưa? Đội trưởng Tần đã bị trúng đạn còn phải một mình bị đuổi vào trong núi, cậu ta không lo lắng cũng không được.
Tất cả mọi người đều cực kỳ lo lắng.
Cậu ta đưa mắt nhìn con mèo Ba Tư màu trắng đang ngồi xổm bên cạnh mình, rồi chủ động đè ống quần mình lại để nó không đi mất.
Con mèo Ba Tư này rất đẹp, vừa trắng lại vừa sạch sẽ, bộ lông thì vô cùng mềm mại. Cao quý và thanh lịch, nhàn nhã đung đưa cái đuôi xù của nó.
Màu sắc kỳ lạ của đồng tử rất giống con người, đầy khí chất. Lúc này, con mèo Ba Tư trắng kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt to tròn, cảnh giác nhìn cậu ta, không để cậu ta rời đi.
“Meo!” Bạch Hạ Hạ nặng nề kêu lên, móng chân bám lấy Lỗ Kiến Hoa, dùng móng cào cào vào bắp chân cậu ta, không để cậu ta đi.
Đùa à, có một anh lính đang bị thương nặng lắm kìa.
Thật đáng thương cho cô, một con mèo nhỏ bé bất lực, ôm chân một người chạy từ căn cứ tới chỗ này, có dễ đâu?
Còn không ngoan ngoãn mà đợi ở đây đi. Cô đã phế chín con trâu hai con hổ để cứu được người đấy, cậu ta mà chạy đi thì lỗ to rồi.
Anh lính kia bị thương nặng lắm, Đại Hoa không thể cõng đi quá xa được, đành phải kêu người đến thôi.
Tìm được bác sĩ mới là tốt nhất. Nếu không phải tại đường xa thì làm gì đến mức mà bây giờ Bạch Hạ Hạ mới tìm được người đến.
Hai ngày nay Bạch Hạ Hạ đã lắc lư ở trước cổng căn cứ suốt.
Cô biết rõ, căn cứ đóng quân ở trên núi đã cử hai, ba trăm người lên núi để tìm một anh lính bị thương nặng.
Đi đi lại lại, ai cũng vội vàng, ánh mắt thì nghiêm túc, băng qua nhà kho chứa giáo gỗ, Bạch Hạ Hạ đi tìm một người lính để trao đổi luôn.
Có thể cô là một con mèo không biết nói tiếng người, cũng không dám làm những chuyện quá phi lý, dụ mấy lần, suýt chút nữa là đã bị lữ đoàn tìm người giẫm thành con mèo gãy xương rồi.
May là cô thông minh mà trốn nhanh.
Hết cách rồi, đành phải đến cầu cứu căn cứ khác thôi.
Ở bên này cũng khó khăn như vậy, trời sinh cô đã quyến rũ, không có chí tiến thủ, mém tý nữa là bị người ta bắt về làm mèo nhà rồi.
Bảo bối Lỗ Kiến Hoa này đã được Bạch Hạ Hạ lựa chọn rất cẩn thận, không sợ vì đường quá xa mà cậu ta sẽ chạy mất, chạy thẳng tới đây, cậu ta xứng đáng được ghi công.
Tuổi còn nhỏ, vẫn còn mềm lòng. Người cũng đã đến rồi, không để cậu ta chạy đi được, Đại Hoa sẽ mang người đến ngay thôi.
“Meo meo!” Bạch Hạ Hạ vội vàng kêu hai tiếng meo meo mềm mại. Móng vuốt nhỏ màu trắng bám trên ống quần Lỗ Kiến Hoa, đừng có vội đấy, đến ngay thôi.
Lỗ Kiến Hoa là người dễ tính, năm nay 16 tuổi, vừa mới nhập ngũ không lâu.
“Ở đây chẳng có gì cả, mày kêu tao đến đây làm gì thế?” Lỗ Kiến Hoa ngồi xổm xuống, đối mặt với Bạch Hoa Hoa, cậu ta cũng không biết tại sao, ánh mắt của con mèo này không giống như những con mèo bình thường, mà có cảm giác rất đặc biệt.
Lúc còn ở nông thôn, cậu ta luôn nghe bà nội nói rằng con mèo đen có thể hiểu con người và xua đuổi tà ma. Cậu ta chưa thấy bao giờ nên không biết.
Nhưng cậu ta tin, vậy nên hai ngày trực, thấy con mèo cứ đi lại trước cổng căn cứ là lại nhịn không được rồi để ý đến nó.
Nhìn Bạch Hạ Hạ dụ người, nhìn nó đi vài bước là lại quay lại, giống như thể muốn kêu người đi cùng nó.
Tiếc là chẳng có ai quan tâm đến. Thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng không được bao lâu đã quay lại rồi.
Dù sao cũng chỉ là một con mèo, có ai xem ước muốn của con mèo là chuyện to tát đâu? Đây không phải chuyện cười à?
Ngày đầu tiên Lỗ Kiến Hoa nghĩ chỉ nhìn một chút thôi, biết đâu con mèo có chuyện muốn nói với bọn họ.
Cậu ta nói chuyện này với đồng đội, đồng đội của cậu ta cười nhạo cậu ta là đồ thần kinh, đừng có suy nghĩ nhiều quá. Động vật hiểu tiếng người đều là chuyện xưa cả rồi, đừng có mê tín, bọn tôi là những người thiên về khoa học.
Tập trung phấn đấu luyện tập, học hỏi đi, đừng có suốt ngày mơ mộng nữa.
Hôm nay Bạch Hạ Hạ lại quay lại, Lỗ Kiến Hoa không nhịn nổi, tìm người trực thay.
Còn mình thì không ngừng chạy theo con mèo Ba Tư có cái mông đung đưa trước cổng.
Giờ thì nhìn xung quanh toàn cây cối lâu năm, lá rụng và bùn ngổn ngang dưới chân.
Trên đường lớn vắng hoe, có mỗi cái rắm.
Lỗ Kiến Hoa gỡ chân Bạch Hạ Hạ ra rồi đứng lên rời đi. Còn thầm cười nhạo mình, đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Bạch Hạ Hạ thấy Lỗ Kiến Hoa muốn đi thì cuống lên. Vội vàng chồm đến trước mặt Lỗ Kiến Hoa, cản đường không để cậu ta đi, còn nhe răng kêu meo meo không ngừng.
Đừng đi, đừng đi mà, tôi có anh lính kia sắp ngỏm rồi! Chờ cậu gọi người giúp mà!
Mèo Ba Tư cũng chỉ hơi lớn một chút, Lỗ Kiến Hoa đi vòng qua con mèo Ba Tư đang loạn cả lên, không thèm thèm nhìn nó mà bước về thật nhanh. Trong lòng còn nghĩ, sau này không được ngu ngốc như thế này nữa.
Bây giờ mọi người trong căn cứ đều đang gấp rút cùng nhau tìm kiếm tung tích của đội trưởng Tần. Mọi người gấp đến mức chạy khắp nơi, còn cậu ta thì cố chấp đi theo một con mèo, bị ngu hay gì.
Lỗ Kiến Hoa càng nghĩ thì bước chân càng lớn, càng nhanh hơn.
Nghĩ đến cái tưởng tượng lúc đến của mình, cậu ta vội vàng lắc đầu ném nó ra khỏi đầu.
Cái suy nghĩ viển vông gì vậy!
Kỳ tích đâu có dễ dàng xuất hiện như vậy, tất cả mọi người đều không ai tìm được đội trưởng Tần.
Cậu ta đặt hy vọng vào một con mèo, sao mà ngu bất chấp vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là một con mèo thôi mà, là động vật thôi mà.
“Meo~”
“Grào!”
Tiếng kêu meo meo vội vã của Bạch Hạ Hạ đã bị nhấn chìm trong tiếng gầm khẽ của con thú.
Lỗ Kiến Hoa gần như là ngoảnh đầu lại cùng một lúc với Bạch Hạ Hạ, màu đồng tử kỳ lạ của con mèo Ba Tư toát lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, còn Lỗ Kiến Hoa thì như bị sét đánh, cả người cứng ngắc đứng chôn chân tại chỗ, lông tơ dựng hết cả lên, toàn thân cứng như đá.
Hai hàm răng va vào nhau, một con hổ vằn đang đi về phía cậu ta, chỉ cách cậu ta mười mấy mét, bộ lông màu sáng với răng nanh nhọn hoắt.
“Meo~” Cuối cùng thì Đại Hoa cũng đã đến rồi.
Trái tim Bạch Hạ Hạ nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro