[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 26

2024-12-08 10:30:01

“Ầm ầm ầm!”

Người phụ trách canh giữ lão Liêu mở cửa, sau đó 4 nam 1 nữ đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, tướng mạo bình thường, đứng giữa đám đông rất khó nhận ra, chỉ có mũi ưng của ông ấy làm người ta ấn tượng sâu đậm.

Ông ấy khoảng 40 tuổi, tuy chỉ mặc thường phục nhưng vẫn rất khí thế, ánh mắt nghiêm nghị chính khí.

Lý Ái Quốc nghe nói phạm nhân đã tỉnh, chưa kịp ăn tối, mang theo túi công văn, vội vàng dẫn cấp dưới chạy đến.

Mắt ông ấy đỏ ngầu, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nhìn 3 người lão Liêu. Rồi thở phào nhẹ nhõm.

Bỏ túi công văn xuống, Lý Ái Quốc kéo ghế ra ngồi bên giường bệnh của lão Liêu: “Tiểu Vương, nói thông tin người này.”

Người trẻ tuổi phía sau lật bản ghi chép ra: “Liêu Thành, nam, 37 tuổi, thị xã Tam Hà, tỉnh Đông Lăng…”

“Bạch Giang Hà…”

“Vương Bằng…”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói từ tốn, trầm ổn vang lên, cậu ta đang đọc bản ghi chép thông tin của ba người lão Liêu và những tội đã phạm phải trong quá khứ.

“Chắc biết tôi là ai đúng không?” Lý Ái Quốc với tổ chức buôn lậu này đã giằng co rất nhiều lần.

Ông ấy làm việc đến nỗi rụng gần hết tóc, đám người này làm việc rất kín đáo, già trẻ có đủ cả, có con đường thủ tiêu chứng cứ chuyên nghiệp.

Không chỉ như thế, còn thường xuyên thay đổi số điện thoại liên lạc, mấy lần ông ấy tra được thông tin, nhưng khi đến nơi bọn chúng đã chạy mất.

Cho dù bắt được người, cũng là một số tên chạy vặt không có tiếng tăm.

Không những vậy, bọn chúng còn trà trộn với đám buôn lậu phía Nam.

Để theo dõi hành động của bọn chúng, Lý Ái Quốc chẳng có biện pháp nào, càng ngày càng tăng thêm nhiều vụ án lớn nhỏ, càng ngày càng bận rộn hơn, không thể nào dành hết tâm tư lo cho vụ này.

Băng đảng tội phạm buôn lậu như một quả cầu tuyết, số tiền liên quan tăng lên gấp bội, bọn chúng dùng tất cả thủ đoạn để cưỡng đoạt, kiếm chác lợi ích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Ái Quốc hói cả đầu, đem vụ án chuyển cho bộ đội giữ gìn trị an. Hừm, nói chung bộ đội cả ngày huấn luyện dã ngoại.

Sau khi chuyển vụ án ra ngoài chưa đến một tháng, haha, đã gặp mấy “bạn cũ” này trong phòng bệnh rồi.

Nhìn mặt bọn họ đều bị thương, rất chật vật, Lý Ái Quốc rất vui, như hạn hán rốt cuộc có nước uống, rất thoải mái.

“Mấy người đã làm những gì, sẽ chịu hậu quả thế nào, chắc hẳn ai cũng hiểu đúng không.” Lý Ái Quốc lấy một cái ổ đĩa từ túi công văn ra, vẻ mặt bình tĩnh, quơ quơ trước mặt ba người lão Liêu, ông ấy cũng không để ý đến biểu cảm của bọn họ.

Đồng tử Bạch Nhị co rụt lại.

Cái ổ đĩa Lý Ái Quốc cầm trong tay, là do trước khi hôn mê Tần Tiêu đã chôn dưới đất.

Bên trong đó có quay lại cảnh Bạch Nhị làm người giao dịch trung gian, bọn họ đang nghiên cứu phương pháp liên lạc mới nhất.

Bọn họ có thể tránh thoát sự truy nã của cảnh sát rất nhiều lần, có thể chạy trốn một cách nhanh chóng, chính là dựa vào thứ này.

Trong ổ đĩa, là Bạch Nhị đang chuẩn bị thay điện thoại mới.

“Mấy người chu đáo thật đấy.” Mặt Lý Ái Quốc lộ vẻ trào phúng, tiện tay cắm ổ đĩa vào máy rồi bật loa lên, ấn hai lần cho chạy rồi nói: “Đáng tiếc, chu đáo như vậy, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại.”

Mật mã liên lạc mà Bạch Nhị lập quá phức tạp, nhất định phải quay video lại cho tốt. Bây giờ, băng cassette đã rơi vào tay Lý Ái Quốc, thuận tiện cho việc ông ấy dùng thứ này để đột phá, lần theo dấu vết, tìm hiểu nguồn gốc.

Bạch Nhị vò mẻ không sợ rơi, dù sao cũng đã bị bắt, thoải mái tựa vào đầu giường, cười lạnh lùng trào phúng: “Tôi thông minh quá bị thông minh hại à, so với việc tôi thông minh, thì ông thật ngu ngốc.”

Lý Ái Quốc thầm nghĩ: Nếu không phải tôi quá bận, sao để cho ông càn quấy như vậy.

“Do tôi xui xẻo… Quá xui…” Bạch Nhị xì một tiếng khinh thường, cánh tay phải quấn băng, ông ta vẫn nhớ rõ răng nanh sắc bén của con hổ với bộ lông lộng lẫy kia, vươn móng vuốt vồ về phía ông ta, bộ dáng của nó rất hung dữ… Bây giờ nghĩ đến vẫn thấy sợ.

Tim gan run rẩy, tứ chi mềm nhũn.

Bạch Nhị trào phúng Lý Ái Quốc, ông ấy chẳng tức giận gì cả, ngược lại cười càng tươi, người cảnh sát trẻ tuổi đứng sau cũng cười rất tươi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Nhị: Mấy người này bị bệnh à?

Nụ cười của bọn họ làm ba người lão Liêu không hiểu nổi, Lý Ái Quốc cười thành tiếng, như thể không bị sao cả, bỏ qua lòng tự trọng, chầm chậm nói: “Mấy người vừa tỉnh, vẫn chưa biết Tần Tiêu còn sống rồi được đưa đến đây đúng không?”

Thật sự ba người lão Liêu không biết. Sau khi bọn họ tỉnh lại, còn đang suy nghĩ có phải Tần Tiêu đã âm mưu từ trước, nhưng mà ai lại có thể chỉ huy cả hổ? Cho dù chỉ huy được hổ, chẳng lẽ lãnh đạo trong quân đội không sợ con hổ đó nổi điên quay sang làm hại Tần Tiêu?

Với lại, sao Tần Tiêu lại chạy được ra đường lớn, đây cũng là thắc mắc của lão Liêu, bọn họ thấy Lý Ái Quốc nhắc đến chuyện này chắc chắn lại âm mưu gì đó, nhưng ba người đều rất tò mò nguyên do, thật sự muốn biết lý do bọn họ thất bại.

Tin đồn nhảm vĩnh viễn không thể nào hấp dẫn bằng sự thật được: Rất nhanh, chỉ trong vòng một ngày, chuyện Tần Tiêu được hổ và mèo Ba Tư cứu đã truyền đến bốn phương tám hướng.

Tất cả mọi người khi bàn tán về chuyện này, lại càng thêm thắt tình tiết cho hấp dẫn, so với phim truyền hình động vật cứu người còn hấp dẫn hơn.

Nhưng mà, chuyện này đúng là người thật việc thật!

Nếu Lý Ái Quốc không ra lệnh, mọi người trong cục đã vọt đến bệnh viện hết rồi. Đến làm gì à, tất nhiên là để hỏi chuyện hổ cõng Tần Tiêu xuống núi, mèo và hổ liên thủ cứu Tần Tiêu, phỏng vấn cảm nhận của đồng chí Tần. May mắn thật đấy, lần sau bọn họ phải đến để lây nhiễm chút vận may của đồng chí Tần, như vậy mới yên lòng.

Với vận may này…

Chắc chắn quân hàm lên như diều gặp gió…

Đồng chí Tần vẫn chưa biết bản thân đã thành vật may mắn…

Với kỳ tích này, cái gì gọi là kỳ tích? Là đồng chí Tần vẫn sống sờ sờ đó thôi.

Ông trời không cho Tần Tiêu mất mạng, người tốt chắc chắn gặp được chuyện tốt.

Mà ba người đối diện ông ấy.. Là điển hình của người xấu, chắc chắn chết cũng không được tốt lành!

Lý Ái Quốc kể sinh động như thật: “Thắc mắc chuyện bị hổ đánh lén đúng không? Vì chúng nó núp sẵn ở đó bảo vệ Tần Tiêu. Mấy người có ý đồ xấu, lén lút chạy đến, chúng tôi còn chưa bắt được mấy người, mấy người lại chạy đến, không nên động vào miệng hổ.”

“Tự gây họa không thể sống.”

Ba người Vương Bằng nghe thấy thì cứ như nghe sách trời, nếu không phải bọn họ đã tự trải nghiệm qua chuyện này, chắc chắn sẽ nói ông ấy đang nói nhảm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Số ký tự: 0