[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 33
2024-12-08 10:30:01
Mèo đen có cơ thể nhỏ nhất. Lôngnó đen nhánh màu mực, duy chỉ có móng vuốt nhọn hoắt là có màu trắng.
Con mèo 6, 7 tháng tuổi là kẻ cầm đầu trả lời câu hỏi của Bạch Hạ Hạ. Sau khi nói chuyện vài câu, Bạch Hạ Hạ phát hiện ba con mèo này hình thành một băng nhóm nhỏ rất khoa học!
Còn cô có vị trí như thế nào? Con mèo lớn vằn hổ nổi bật nhất, hung hăng nhất thỉnh thoảng liếc cô vài cái, nhe răng trợn mắt, như muốn nói là nó rất lợi hại, rất hung dữ.
Rất thích hợp làm vệ sĩ!
Mèo lớn lông màu cam ngu ngơ, mới nói mấy câu với Bạch Hạ Hạ đã chủ động lại gần cô. Tính tình dịu dàng, dễ nói chuyện lại rất ngốc. Chỉ thiếu điều viết luôn mấy chữ trên trán: Mèo nhỏ năng lực là ăn, dễ bị lừa!
Trước khi đến Bạch Hạ Hạ đã chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến, nhưng mà, mấy con mèo này đều thông minh hơn cô nghĩ, để giao tiếp thì hơi khó khăn nhưng vẫn có thể nghe hiểu ý nghĩa.
Có lẽ bởi vì sinh tồn trong thành phố nên mèo hoang đã sớm biết lo liệu việc nhà. Bạch Hạ Hạ lại nghĩ tới Đại Hoa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Bạch Hạ Hạ ở trên núi Thúy Liên đã lâu, tiếp xúc với rất nhiều động vật. Thực ra cô có duyên rất tốt với động vật! Đại khái cũng tìm ra một vài con vật có chỉ số thông minh cao có, thấp cũng có.
Nghiên cứu của loài người trên các cá thể động vật có thể sai lệch ít nhiều, nhưng nghiên cứu về chỉ số thông minh của quần thể thì khá hợp lý, có thể tham khảo.
Nhưng xét riêng từng cá thể trong đó, chắc chắn sẽ xuất hiện một vài con đơn độc, hừm, hết sức thông minh.
Ví dụ như con mèo đen nhỏ trước mặt cô đang cò kè mặc cả, cố gắng lên làm đội trưởng cộng tác viên.
Bạch Hạ Hạ: … Đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang nghĩ gì! Sao, đứng giữa kiếm lợi, làm đầy túi tiền của mình, không cần học cũng tự biết rồi hả?
Quả nhiên, động vật biết nói chuyện thì không ai bằng! Bạch Hạ Hạ tưởng rằng có thể lừa dối đám mèo hoang này dễ dàng, nhưng hiện thực phũ phàng đã cho thấy cô chỉ đang tự cho là đúng. Người khác mèo. Bạch Hạ Hạ - kẻ lừa dối - lão luyện bị giáng một cú tát đau điếng.
Khi lang thang trong rừng tìm thức ăn, Bạch Hạ Hạ thường xuyên không cẩn thận bước vào lãnh thổ của những con vật khác, gặp nguy hiểm, cũng gặp kỳ ngộ.
Cô đã nắm vững kỹ xảo nhỏ giúp giao lưu với các loài động vật, mèo đen nhỏ thông minh, nhưng không được cô dạy bảo có hệ thống như Đại Hoa, tự học không theo trật tự, rất gian nan, cũng rất chậm chạp.
Đối với kiến thức nửa vời mà Bạch Hạ Hạ nói, cần bóc tách từng thứ ra để giải thích, rồi đi đến thực hành, mèo đen cái hiểu cái không. Nó ngẩng cái đầu tròn xoe lên, dựa theo lời dạy của Bạch Hạ Hạ, đã hiểu thì gật đầu, không hiểu thì lắc đầu.
Bạch Hạ Hạ ba hoa chích chòe giảng bài, trong đầu mèo đen lại chỉ có cá khô, cố chấp lặp lại một chuyện: “Làm cái này có thịt ăn không?”
Mèo đen: Cá khô giúp nâng cao chỉ số thông minh của tôi!
Con mèo làm công lão luyện, tất cả lấy cá khô làm chuẩn.
Lúc đầu Bạch Hạ Hạ còn thấy khó hiểu vì sao phản ứng của mèo đen lại thiếu nhạy bén như thế, vừa nãy nó còn biết làm trung gian ăn chênh lệch giá mà. Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra!
Hơn nửa sự chú ý của nó đều dùng để nghĩ xem làm sao kiếm được càng nhiều cá khô càng tốt. Ai nói nó đần, rõ ràng là cực kỳ thông minh, hiểu rõ bản thân muốn cái gì!
Sao, muốn kiếm tiền dưỡng già à?
Sợi râu trắng của Bạch Hạ Hạ rủ xuống, chân trắng núc ních giẫm ra dấu chân nho nhỏ: “Mỗi ngày, một con mèo được ba cây lạp xưởng hun khói, cậu được thêm hai cây, làm tối đa 5 ngày!”
“...” Mèo đen nhỏ nghiêng đầu. Các cụ già thường nói mèo đen là loài trừ tà, kết nối tâm linh. Trong dân gian, nó được gọi là linh miêu, kết nối tâm linh và cõi âm, có chín cái mạng. Bây giờ con ngươi màu hổ phách của nó đang co lại thành một đường thẳng, huy động toàn bộ trí tuệ để tính xem 5 cây lạp xưởng là nhiều hay ít…
Mèo nhà thường có chỉ số thông minh tương đương với đứa trẻ 3, 4 tuổi. Bạch Hạ Hạ đối diện với ba cặp mắt mèo lúng liếng, tai dựng thẳng do dự, trong mắt to long lanh là vẻ mờ mịt không hiểu gì, cô nghĩ: Quên mất, mèo bình thường không biết đếm nhỉ?
Để Đại Hoa học được cách đếm, cô đã dạy mệt đến mức trái tim muốn vỡ vụn.
Bạch Hạ Hạ nghĩ lại trí thông minh của mấy đứa nhỏ này… Trái tim nguội lạnh. Cô cố gắng dùng phương pháp đơn giản nhất để giải thích cho chúng nó: “3 cây chính là số mẩu xương vừa nãy các cậu ăn.”
“Các cậu… Cộng lại, hiểu không?”
“Ba con!”
Bạch Hạ Hạ không biết giải thích sự khác nhau của 1 2 3 4 cho mèo như thế nào, chỉ có thể mong đợi.
Mèo đen nhỏ đang ngẫm nghĩ, Bạch Hạ Hạ không biết nó có hiểu hay không.
Hai con mèo, một đen một trắng, đứng đối diện nhau kêu meo meo liên tiếp, khiến Lưu Phong đứng xem sợ ngây người. Mèo đen cứ gật đầu, rồi lại lắc đầu, rốt cuộc là nó đồng ý hay từ chối? Mèo được nuôi trong nhà đang đàm phán với mèo hoang à?
Không biết vì sao, từ trên người hai con mèo này, Lưu Phong thật sự nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt, giữa bác gái bán đồ ăn trong chợ và người bán hàng rong đang trả giá.
Lưu Phong: Hoảng hốt. Bây giờ mèo con cũng biết mặc cả hả? Trông còn trâu bò hơn anh ấy!
Lưu Phong rất khâm phục những người biết mặc cả, bởi vì anh ấy không mở nổi miệng, không biết nói chuyện.
Anh ấy khom người, tay chống lên đầu gối, bỏ ý định rời đi, ở lại xem tiếp.
Bạch Hạ Hạ không biết Lưu Phong đang nghĩ gì, toàn tâm toàn ý căn dặn mèo đen những việc cần chú ý. Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, dường như sau bao khó khăn, mèo đen nhỏ đã nghe hiểu, khi nghe xong giao phó, phản ứng trở nên nhanh nhạy hơn nhiều.
“À, được.” Mèo đen nhỏ ngồi liếm chân, Bạch Hạ Hạ thấy nó lấp đầy cái bụng bằng đất cát thì hơi khó chịu.
Khuôn mặt mèo đen đờ đẫn, có lẽ vì trong thời gian ngắn phải tiếp thu quá nhiều thứ vào đầu, nó hỏi: “Nếu tìm thấy thứ cậu muốn tìm thì chúng tôi có thể ăn ngon hơn hả?”
“Đúng vậy, tất cả mèo đều có phần mà!” Bạch Hạ Hạ khoác lác, không hề tỏ ra keo kiệt. Mặc dù trên người cô không có một đồng nào, nhưng giả vờ rất tốt.
Nhìn dáng vẻ của tôi đi! Một con mèo cao quý có cuộc sống sung sướng, vừa nhìn đã biết con sen là kẻ có tiền!
Cô ưỡn ngực, cố gắng học theo biểu hiện của đám con nhà giàu xứ Versailles, nói: “Yên tâm, đảm bảo con sen sẽ mở tiệc lớn thiết đãi các cậu.”
Nếu thật sự có thể tìm được người thì đám mèo này được tính là góp sức lớn. Không nói đến những cái khác, đảm bảo không thiếu phần của đám mèo này. Chút thức ăn không thể nào sánh bằng một mạng người.
Thật ra Bạch Hạ Hạ không dám đặt quá nhiều hy vọng, chỉ là đâm lao phải theo lao. Dù được hay không thì cô cũng đã cố gắng.
Không biết việc tìm mèo con để điều tra thông tin của người có đáng tin cậy hay không, nhưng Bạch Hạ Hạ cũng chỉ là một con mèo, có thể làm gì thì làm cái đó. Miễn cô đã hết lòng hết dạ, dốc hết sức lực là được.
Con mèo 6, 7 tháng tuổi là kẻ cầm đầu trả lời câu hỏi của Bạch Hạ Hạ. Sau khi nói chuyện vài câu, Bạch Hạ Hạ phát hiện ba con mèo này hình thành một băng nhóm nhỏ rất khoa học!
Còn cô có vị trí như thế nào? Con mèo lớn vằn hổ nổi bật nhất, hung hăng nhất thỉnh thoảng liếc cô vài cái, nhe răng trợn mắt, như muốn nói là nó rất lợi hại, rất hung dữ.
Rất thích hợp làm vệ sĩ!
Mèo lớn lông màu cam ngu ngơ, mới nói mấy câu với Bạch Hạ Hạ đã chủ động lại gần cô. Tính tình dịu dàng, dễ nói chuyện lại rất ngốc. Chỉ thiếu điều viết luôn mấy chữ trên trán: Mèo nhỏ năng lực là ăn, dễ bị lừa!
Trước khi đến Bạch Hạ Hạ đã chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến, nhưng mà, mấy con mèo này đều thông minh hơn cô nghĩ, để giao tiếp thì hơi khó khăn nhưng vẫn có thể nghe hiểu ý nghĩa.
Có lẽ bởi vì sinh tồn trong thành phố nên mèo hoang đã sớm biết lo liệu việc nhà. Bạch Hạ Hạ lại nghĩ tới Đại Hoa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Bạch Hạ Hạ ở trên núi Thúy Liên đã lâu, tiếp xúc với rất nhiều động vật. Thực ra cô có duyên rất tốt với động vật! Đại khái cũng tìm ra một vài con vật có chỉ số thông minh cao có, thấp cũng có.
Nghiên cứu của loài người trên các cá thể động vật có thể sai lệch ít nhiều, nhưng nghiên cứu về chỉ số thông minh của quần thể thì khá hợp lý, có thể tham khảo.
Nhưng xét riêng từng cá thể trong đó, chắc chắn sẽ xuất hiện một vài con đơn độc, hừm, hết sức thông minh.
Ví dụ như con mèo đen nhỏ trước mặt cô đang cò kè mặc cả, cố gắng lên làm đội trưởng cộng tác viên.
Bạch Hạ Hạ: … Đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang nghĩ gì! Sao, đứng giữa kiếm lợi, làm đầy túi tiền của mình, không cần học cũng tự biết rồi hả?
Quả nhiên, động vật biết nói chuyện thì không ai bằng! Bạch Hạ Hạ tưởng rằng có thể lừa dối đám mèo hoang này dễ dàng, nhưng hiện thực phũ phàng đã cho thấy cô chỉ đang tự cho là đúng. Người khác mèo. Bạch Hạ Hạ - kẻ lừa dối - lão luyện bị giáng một cú tát đau điếng.
Khi lang thang trong rừng tìm thức ăn, Bạch Hạ Hạ thường xuyên không cẩn thận bước vào lãnh thổ của những con vật khác, gặp nguy hiểm, cũng gặp kỳ ngộ.
Cô đã nắm vững kỹ xảo nhỏ giúp giao lưu với các loài động vật, mèo đen nhỏ thông minh, nhưng không được cô dạy bảo có hệ thống như Đại Hoa, tự học không theo trật tự, rất gian nan, cũng rất chậm chạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với kiến thức nửa vời mà Bạch Hạ Hạ nói, cần bóc tách từng thứ ra để giải thích, rồi đi đến thực hành, mèo đen cái hiểu cái không. Nó ngẩng cái đầu tròn xoe lên, dựa theo lời dạy của Bạch Hạ Hạ, đã hiểu thì gật đầu, không hiểu thì lắc đầu.
Bạch Hạ Hạ ba hoa chích chòe giảng bài, trong đầu mèo đen lại chỉ có cá khô, cố chấp lặp lại một chuyện: “Làm cái này có thịt ăn không?”
Mèo đen: Cá khô giúp nâng cao chỉ số thông minh của tôi!
Con mèo làm công lão luyện, tất cả lấy cá khô làm chuẩn.
Lúc đầu Bạch Hạ Hạ còn thấy khó hiểu vì sao phản ứng của mèo đen lại thiếu nhạy bén như thế, vừa nãy nó còn biết làm trung gian ăn chênh lệch giá mà. Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra!
Hơn nửa sự chú ý của nó đều dùng để nghĩ xem làm sao kiếm được càng nhiều cá khô càng tốt. Ai nói nó đần, rõ ràng là cực kỳ thông minh, hiểu rõ bản thân muốn cái gì!
Sao, muốn kiếm tiền dưỡng già à?
Sợi râu trắng của Bạch Hạ Hạ rủ xuống, chân trắng núc ních giẫm ra dấu chân nho nhỏ: “Mỗi ngày, một con mèo được ba cây lạp xưởng hun khói, cậu được thêm hai cây, làm tối đa 5 ngày!”
“...” Mèo đen nhỏ nghiêng đầu. Các cụ già thường nói mèo đen là loài trừ tà, kết nối tâm linh. Trong dân gian, nó được gọi là linh miêu, kết nối tâm linh và cõi âm, có chín cái mạng. Bây giờ con ngươi màu hổ phách của nó đang co lại thành một đường thẳng, huy động toàn bộ trí tuệ để tính xem 5 cây lạp xưởng là nhiều hay ít…
Mèo nhà thường có chỉ số thông minh tương đương với đứa trẻ 3, 4 tuổi. Bạch Hạ Hạ đối diện với ba cặp mắt mèo lúng liếng, tai dựng thẳng do dự, trong mắt to long lanh là vẻ mờ mịt không hiểu gì, cô nghĩ: Quên mất, mèo bình thường không biết đếm nhỉ?
Để Đại Hoa học được cách đếm, cô đã dạy mệt đến mức trái tim muốn vỡ vụn.
Bạch Hạ Hạ nghĩ lại trí thông minh của mấy đứa nhỏ này… Trái tim nguội lạnh. Cô cố gắng dùng phương pháp đơn giản nhất để giải thích cho chúng nó: “3 cây chính là số mẩu xương vừa nãy các cậu ăn.”
“Các cậu… Cộng lại, hiểu không?”
“Ba con!”
Bạch Hạ Hạ không biết giải thích sự khác nhau của 1 2 3 4 cho mèo như thế nào, chỉ có thể mong đợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mèo đen nhỏ đang ngẫm nghĩ, Bạch Hạ Hạ không biết nó có hiểu hay không.
Hai con mèo, một đen một trắng, đứng đối diện nhau kêu meo meo liên tiếp, khiến Lưu Phong đứng xem sợ ngây người. Mèo đen cứ gật đầu, rồi lại lắc đầu, rốt cuộc là nó đồng ý hay từ chối? Mèo được nuôi trong nhà đang đàm phán với mèo hoang à?
Không biết vì sao, từ trên người hai con mèo này, Lưu Phong thật sự nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt, giữa bác gái bán đồ ăn trong chợ và người bán hàng rong đang trả giá.
Lưu Phong: Hoảng hốt. Bây giờ mèo con cũng biết mặc cả hả? Trông còn trâu bò hơn anh ấy!
Lưu Phong rất khâm phục những người biết mặc cả, bởi vì anh ấy không mở nổi miệng, không biết nói chuyện.
Anh ấy khom người, tay chống lên đầu gối, bỏ ý định rời đi, ở lại xem tiếp.
Bạch Hạ Hạ không biết Lưu Phong đang nghĩ gì, toàn tâm toàn ý căn dặn mèo đen những việc cần chú ý. Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, dường như sau bao khó khăn, mèo đen nhỏ đã nghe hiểu, khi nghe xong giao phó, phản ứng trở nên nhanh nhạy hơn nhiều.
“À, được.” Mèo đen nhỏ ngồi liếm chân, Bạch Hạ Hạ thấy nó lấp đầy cái bụng bằng đất cát thì hơi khó chịu.
Khuôn mặt mèo đen đờ đẫn, có lẽ vì trong thời gian ngắn phải tiếp thu quá nhiều thứ vào đầu, nó hỏi: “Nếu tìm thấy thứ cậu muốn tìm thì chúng tôi có thể ăn ngon hơn hả?”
“Đúng vậy, tất cả mèo đều có phần mà!” Bạch Hạ Hạ khoác lác, không hề tỏ ra keo kiệt. Mặc dù trên người cô không có một đồng nào, nhưng giả vờ rất tốt.
Nhìn dáng vẻ của tôi đi! Một con mèo cao quý có cuộc sống sung sướng, vừa nhìn đã biết con sen là kẻ có tiền!
Cô ưỡn ngực, cố gắng học theo biểu hiện của đám con nhà giàu xứ Versailles, nói: “Yên tâm, đảm bảo con sen sẽ mở tiệc lớn thiết đãi các cậu.”
Nếu thật sự có thể tìm được người thì đám mèo này được tính là góp sức lớn. Không nói đến những cái khác, đảm bảo không thiếu phần của đám mèo này. Chút thức ăn không thể nào sánh bằng một mạng người.
Thật ra Bạch Hạ Hạ không dám đặt quá nhiều hy vọng, chỉ là đâm lao phải theo lao. Dù được hay không thì cô cũng đã cố gắng.
Không biết việc tìm mèo con để điều tra thông tin của người có đáng tin cậy hay không, nhưng Bạch Hạ Hạ cũng chỉ là một con mèo, có thể làm gì thì làm cái đó. Miễn cô đã hết lòng hết dạ, dốc hết sức lực là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro