[Thập Niên 90] Xuyên Thành Mèo, Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc
Chương 37
2024-12-08 10:30:01
Vì vậy cô trở nên tích cực, nhận nhiệm vụ thứ hai của Lý Ái Quốc.
Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đã theo dõi mấy tên đó mấy ngày nay nên cô có thể xác định phạm vi xung quanh di vật văn hóa.
Với khứu giác của cô và kỹ năng săn mồi của Đại Hoa, cô cơ bản có thể xác định phạm vi hoạt động của Lão Liêu và những người khác ở trên núi Thúy Liên.
Bạch Hạ Hạ đã nói cho Tống Bắc biết phạm vi hoạt động của chúng, không biết họ có tìm được hay không.
Bạch Hạ Hạ cau mày, cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện hôm đó đã nghe được, tìm xem trong đó liệu có manh mối về di vật văn hóa hay không.
"... Thật sự rất xin lỗi, đội trưởng Lý, tôi không tìm được chút manh mối nào." Tần Tiêu bị thương, lại mắc kẹt ở phía sau núi Thúy Liên, cả người không còn chút sức lực, lại mất rất nhiều máu, có thể tỉnh táo được tới lúc đó là hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ hơn người.
Thật ra lúc đó, đầu anh đã mơ mơ hồ hồ, nhìn người và cảnh vật đều không rõ, không tìm được chút dấu vết nào của 3 người Lão Liêu.
Lúc ấy anh không có khả năng đánh gục cả ba người bọn họ nên mới thả họ đi, tìm một chỗ trốn và để lại manh mối cho đồng đội.
Tần Tiêu: "Lão Liêu là một kẻ cực kỳ xảo quyệt và tàn nhẫn, ông ta có thể làm mọi chuyện để chạy trốn. Bây giờ ông ta không hề sợ hãi mà còn dùng dấu vết của những tên buôn người để chơi đùa với chúng ta, ông ta sẽ không ra mặt. Không bằng bây giờ chúng ta thẩm vấn Vương Bằng và Bạch Nhị, bây giờ bọn họ đã bị bắt, có lẽ mất hết hy vọng rồi. Nếu có thể thuyết phục được chúng, chúng ta có thể biết được vị trí giấu di vật văn hóa, cũng để đánh vào tâm lý lão Liêu."
Nghe Tần Tiêu nhắc đến hai người đó, Lý Ái Quốc cười khẩy: "Ba tên đó đều là những tên xảo quyệt, khó đối phó, hai tên đó đang dùng những người bị bắt cóc để uy hiếp chúng ta, chúng ta cứ tiếp tục tìm, nếu thêm hai ngày nữa mà không tìm được, lúc đó bàn bạc lại cũng không muộn."
Bạch Hạ Hạ nghe Lý Ái Quốc thảo luận về vụ án, những phương án đưa ra đều có lý.
Ở thời đại này, chưa có những kỹ thuật công nghệ cao để kiểm tra, chưa lắp đặt camera, cũng không có hệ thống đăng ký hộ tịch, cảnh sát phá án đều dựa vào năng lực cá nhân, dùng những cách truyền thống nhất để phá án.
Nghe Lý Ái Quốc nói, Bạch Hạ Hạ cảm thấy ông ấy có khả năng tư duy logic rất mạnh. Editor: Cá vàng chấm bi.
Đáng tiếc là hiện tại, thông tin liên lạc khó khăn, có rất nhiều việc mà ông ấy không làm được, cũng không thể ra lệnh một cách mạnh mẽ dứt khoát.
Ông ấy muộn phiền, sốt ruột cũng là có lý do cả.
Lý Ái Quốc rất bận rộn lại vội vã rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại đám người Tống Bắc.
Bạch Hạ Hạ cuộn người lại đang muốn chui ra khỏi tấm rèm. Tấm rèm vắt ngang qua phía trước bức tường, cô cong người cúi thấp đầu, bỗng nhiên nhiên tấm rèm chuyển động. thật là mất công mà: "Meo?"
"... Quách Triều Minh, cái tên trẻ con này!"
Bạch Hạ Hạ thở hổn hển, mèo trắng quyết định đổi hướng. Như một tia chớp chạy ra ngoài, cong người nhe răng cào Quách Triều Minh.
Làm cho Quách Triều Minh giật mình nhảy lên, theo phản xạ lùi về phía sau, Quách Triều Minh đối diện ánh mắt mèo con, ánh mắt kiêu ngạo và coi thường.
"Meo, anh là con rùa rụt cổ!"
Quách Triều Mình nhìn bàn tay không có vết cào, Bạch Hạ Hạ vốn dĩ chỉ sượt qua mu bàn tay anh ta.
Thực ra là còn chưa cào tới, chỉ là dọa anh ta một chút.
Quách Triều Minh nhanh tay nhanh mắt, tốc độ của bộ đội đặc chủng. Vừa nhìn thấy Bạch Hạ Hạ anh ta đã đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Bàn tay vuốt ve đầu chú mèo con trong tay, tay kia túm lấy cái đuôi mèo, giật mạnh hai cái: "Nói, lại đi lêu lổng ở đâu về?"
Mèo con không vui, muốn giãy dụa thoát ra: Hu hu hu, sự trong sạch của tôi mất rồi! Editor: Cá vàng chấm bi.
Quách Triều Minh tay phải nắm lấy hai chân trước của cô, dùng cánh tay ôm chặt cô, vui vẻ dùng một tay ôm cô rồi ngồi xuống.
"... Tôi tuyên bố, từ đây về sau, em chính là mèo con của tôi."
Quách Triều Minh là đồ tâm tư gian xảo, Bạch Hạ Hạ rất xem thường con người anh ta, cái đuôi thoát ra, hứng về phía Tần Tiêu, vẻ mặt buồn bã như lúc bị người lớn ngăn cấm yêu đương: "Meo!"
Quách Triều Minh tức giận nắm lấy cái đuôi của mèo nhỏ.
Một người một mèo chơi rất vui.
Tống Bắc ôm trán, Quách 3 tuổi, không thể lớn thêm được nữa.
Tần Tiêu đã ở đây một ngày, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Đêm qua Lỗ Kiến Hoa đã canh giữ ở đây, bây giờ đã về nhà khách ngủ bù, đêm nay Quách Triều Minh trực đêm.
Bạch Hạ Hạ thoát ra khỏi cái tên trẻ con, chạy đến chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, ngồi xuống.
Lúc nãy cô đã chà hết bụi ở trên người lên người Quách Triều Minh, vui vẻ nhảy lên giường bệnh.
Cô dựa đầu vào cánh tay của Tần Tiêu, dịu dàng hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi?" Editor: Cá vàng chấm bi.
Chú mèo nhỏ nghiêng cái đầu tròn của mình, mắt nhìn về phía eo của Tần Tiêu. Tần Tiêu hiểu ý, đưa tay xoa đầu Bạch Hạ Hạ, lông dài mềm mại như bông vậy. Thật khác với dáng vẻ lấm lem đầy bùn ngày hôm qua.
Hôm nay là một chú mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt xinh đẹp, bộ lông dài bồng bềnh giống như bông gòn, thật mềm mại và xinh đẹp. Dáng vẻ khiến cho người khác có cảm giác yêu thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Nhớ tới hồi sáng, lúc Quách Triều Minh đến đây, vẻ mặt như uống phải hai chai dấm chua, Tần Tiêu không kìm được mà cong khóe miệng, vỗ nhẹ lên đầu của mèo nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Còn chưa cám ơn em nhỉ."
"Cám ơn em đã cứu tôi." Trung Đoàn Trưởng Tống nói rất đúng. Lúc anh nằm trên những tảng đá lạnh lẽo kia, anh đã đoán trước được kết cục của mình. Nhưng anh không ngờ rằng, quanh co một hồi, cuối cùng anh lại được chú mèo nhỏ này cứu.
Thực sự ý chí sống của Tần Tiêu không mạnh mẽ đến như vậy. Lúc anh đuổi theo đám người Lão Liêu đã đoán trước mình sẽ lành ít dữ nhiều.
Thật sự trong lòng anh, mạng sống của anh không đáng bao nhiêu.
Cô chỉ đang chờ câu nói này của anh!
Bạch Hạ Hạ Nhẹ nhàng nhảy qua người Tần Tiêu, theo ga trải giường lăn xuống sàn.
Cô chọn hai hộp đồ ăn vặt, cái móng vuốt trắng như tuyết vỗ vỗ vào hai hộp đó. Sau đó cô quay người lại, nhìn Tần Tiêu bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tần Tiêu bị thương nặng phải nhập viện, hôm qua thương thế rất nghiêm trọng, mọi người đến hôm nay mới biết liền vội vàng đến thăm.
Ở trên tủ đầu giường bệnh, rồi bên cạnh giường bệnh để đầy quà cáp. To nhỏ đầy đủ, rực rỡ muôn màu, đầy ắp trái cây, mình anh ăn không hết.
Tần Tiêu hơi giật mình, gật đầu: "Được."
"Cám ơn!" Bạch Hạ Hạ đắc ý, nghĩ thầm, tốt quá, dùng chúng làm tiền lương cho đám mèo hoang vậy.
Cô nghĩ rằng một hộp đã đủ rồi, phải mất 2 3 tiếng mới cô ấy mới tìm ra được ba con mèo hoang, có lẽ là bây giờ mèo hoang không nhiều.
Lại có người lục tục vào phòng bệnh, họ đến thăm Tần Tiêu.
Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đã theo dõi mấy tên đó mấy ngày nay nên cô có thể xác định phạm vi xung quanh di vật văn hóa.
Với khứu giác của cô và kỹ năng săn mồi của Đại Hoa, cô cơ bản có thể xác định phạm vi hoạt động của Lão Liêu và những người khác ở trên núi Thúy Liên.
Bạch Hạ Hạ đã nói cho Tống Bắc biết phạm vi hoạt động của chúng, không biết họ có tìm được hay không.
Bạch Hạ Hạ cau mày, cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện hôm đó đã nghe được, tìm xem trong đó liệu có manh mối về di vật văn hóa hay không.
"... Thật sự rất xin lỗi, đội trưởng Lý, tôi không tìm được chút manh mối nào." Tần Tiêu bị thương, lại mắc kẹt ở phía sau núi Thúy Liên, cả người không còn chút sức lực, lại mất rất nhiều máu, có thể tỉnh táo được tới lúc đó là hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ hơn người.
Thật ra lúc đó, đầu anh đã mơ mơ hồ hồ, nhìn người và cảnh vật đều không rõ, không tìm được chút dấu vết nào của 3 người Lão Liêu.
Lúc ấy anh không có khả năng đánh gục cả ba người bọn họ nên mới thả họ đi, tìm một chỗ trốn và để lại manh mối cho đồng đội.
Tần Tiêu: "Lão Liêu là một kẻ cực kỳ xảo quyệt và tàn nhẫn, ông ta có thể làm mọi chuyện để chạy trốn. Bây giờ ông ta không hề sợ hãi mà còn dùng dấu vết của những tên buôn người để chơi đùa với chúng ta, ông ta sẽ không ra mặt. Không bằng bây giờ chúng ta thẩm vấn Vương Bằng và Bạch Nhị, bây giờ bọn họ đã bị bắt, có lẽ mất hết hy vọng rồi. Nếu có thể thuyết phục được chúng, chúng ta có thể biết được vị trí giấu di vật văn hóa, cũng để đánh vào tâm lý lão Liêu."
Nghe Tần Tiêu nhắc đến hai người đó, Lý Ái Quốc cười khẩy: "Ba tên đó đều là những tên xảo quyệt, khó đối phó, hai tên đó đang dùng những người bị bắt cóc để uy hiếp chúng ta, chúng ta cứ tiếp tục tìm, nếu thêm hai ngày nữa mà không tìm được, lúc đó bàn bạc lại cũng không muộn."
Bạch Hạ Hạ nghe Lý Ái Quốc thảo luận về vụ án, những phương án đưa ra đều có lý.
Ở thời đại này, chưa có những kỹ thuật công nghệ cao để kiểm tra, chưa lắp đặt camera, cũng không có hệ thống đăng ký hộ tịch, cảnh sát phá án đều dựa vào năng lực cá nhân, dùng những cách truyền thống nhất để phá án.
Nghe Lý Ái Quốc nói, Bạch Hạ Hạ cảm thấy ông ấy có khả năng tư duy logic rất mạnh. Editor: Cá vàng chấm bi.
Đáng tiếc là hiện tại, thông tin liên lạc khó khăn, có rất nhiều việc mà ông ấy không làm được, cũng không thể ra lệnh một cách mạnh mẽ dứt khoát.
Ông ấy muộn phiền, sốt ruột cũng là có lý do cả.
Lý Ái Quốc rất bận rộn lại vội vã rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại đám người Tống Bắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hạ Hạ cuộn người lại đang muốn chui ra khỏi tấm rèm. Tấm rèm vắt ngang qua phía trước bức tường, cô cong người cúi thấp đầu, bỗng nhiên nhiên tấm rèm chuyển động. thật là mất công mà: "Meo?"
"... Quách Triều Minh, cái tên trẻ con này!"
Bạch Hạ Hạ thở hổn hển, mèo trắng quyết định đổi hướng. Như một tia chớp chạy ra ngoài, cong người nhe răng cào Quách Triều Minh.
Làm cho Quách Triều Minh giật mình nhảy lên, theo phản xạ lùi về phía sau, Quách Triều Minh đối diện ánh mắt mèo con, ánh mắt kiêu ngạo và coi thường.
"Meo, anh là con rùa rụt cổ!"
Quách Triều Mình nhìn bàn tay không có vết cào, Bạch Hạ Hạ vốn dĩ chỉ sượt qua mu bàn tay anh ta.
Thực ra là còn chưa cào tới, chỉ là dọa anh ta một chút.
Quách Triều Minh nhanh tay nhanh mắt, tốc độ của bộ đội đặc chủng. Vừa nhìn thấy Bạch Hạ Hạ anh ta đã đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Bàn tay vuốt ve đầu chú mèo con trong tay, tay kia túm lấy cái đuôi mèo, giật mạnh hai cái: "Nói, lại đi lêu lổng ở đâu về?"
Mèo con không vui, muốn giãy dụa thoát ra: Hu hu hu, sự trong sạch của tôi mất rồi! Editor: Cá vàng chấm bi.
Quách Triều Minh tay phải nắm lấy hai chân trước của cô, dùng cánh tay ôm chặt cô, vui vẻ dùng một tay ôm cô rồi ngồi xuống.
"... Tôi tuyên bố, từ đây về sau, em chính là mèo con của tôi."
Quách Triều Minh là đồ tâm tư gian xảo, Bạch Hạ Hạ rất xem thường con người anh ta, cái đuôi thoát ra, hứng về phía Tần Tiêu, vẻ mặt buồn bã như lúc bị người lớn ngăn cấm yêu đương: "Meo!"
Quách Triều Minh tức giận nắm lấy cái đuôi của mèo nhỏ.
Một người một mèo chơi rất vui.
Tống Bắc ôm trán, Quách 3 tuổi, không thể lớn thêm được nữa.
Tần Tiêu đã ở đây một ngày, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Đêm qua Lỗ Kiến Hoa đã canh giữ ở đây, bây giờ đã về nhà khách ngủ bù, đêm nay Quách Triều Minh trực đêm.
Bạch Hạ Hạ thoát ra khỏi cái tên trẻ con, chạy đến chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nãy cô đã chà hết bụi ở trên người lên người Quách Triều Minh, vui vẻ nhảy lên giường bệnh.
Cô dựa đầu vào cánh tay của Tần Tiêu, dịu dàng hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi?" Editor: Cá vàng chấm bi.
Chú mèo nhỏ nghiêng cái đầu tròn của mình, mắt nhìn về phía eo của Tần Tiêu. Tần Tiêu hiểu ý, đưa tay xoa đầu Bạch Hạ Hạ, lông dài mềm mại như bông vậy. Thật khác với dáng vẻ lấm lem đầy bùn ngày hôm qua.
Hôm nay là một chú mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt xinh đẹp, bộ lông dài bồng bềnh giống như bông gòn, thật mềm mại và xinh đẹp. Dáng vẻ khiến cho người khác có cảm giác yêu thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Nhớ tới hồi sáng, lúc Quách Triều Minh đến đây, vẻ mặt như uống phải hai chai dấm chua, Tần Tiêu không kìm được mà cong khóe miệng, vỗ nhẹ lên đầu của mèo nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Còn chưa cám ơn em nhỉ."
"Cám ơn em đã cứu tôi." Trung Đoàn Trưởng Tống nói rất đúng. Lúc anh nằm trên những tảng đá lạnh lẽo kia, anh đã đoán trước được kết cục của mình. Nhưng anh không ngờ rằng, quanh co một hồi, cuối cùng anh lại được chú mèo nhỏ này cứu.
Thực sự ý chí sống của Tần Tiêu không mạnh mẽ đến như vậy. Lúc anh đuổi theo đám người Lão Liêu đã đoán trước mình sẽ lành ít dữ nhiều.
Thật sự trong lòng anh, mạng sống của anh không đáng bao nhiêu.
Cô chỉ đang chờ câu nói này của anh!
Bạch Hạ Hạ Nhẹ nhàng nhảy qua người Tần Tiêu, theo ga trải giường lăn xuống sàn.
Cô chọn hai hộp đồ ăn vặt, cái móng vuốt trắng như tuyết vỗ vỗ vào hai hộp đó. Sau đó cô quay người lại, nhìn Tần Tiêu bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tần Tiêu bị thương nặng phải nhập viện, hôm qua thương thế rất nghiêm trọng, mọi người đến hôm nay mới biết liền vội vàng đến thăm.
Ở trên tủ đầu giường bệnh, rồi bên cạnh giường bệnh để đầy quà cáp. To nhỏ đầy đủ, rực rỡ muôn màu, đầy ắp trái cây, mình anh ăn không hết.
Tần Tiêu hơi giật mình, gật đầu: "Được."
"Cám ơn!" Bạch Hạ Hạ đắc ý, nghĩ thầm, tốt quá, dùng chúng làm tiền lương cho đám mèo hoang vậy.
Cô nghĩ rằng một hộp đã đủ rồi, phải mất 2 3 tiếng mới cô ấy mới tìm ra được ba con mèo hoang, có lẽ là bây giờ mèo hoang không nhiều.
Lại có người lục tục vào phòng bệnh, họ đến thăm Tần Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro