Bày Mưu
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 20:33:53
Lúc trước bà không ở nhà, không biết chuyện này, bây giờ bà đã có nhà, chuyện Lý Mãn Trụ đến cửa gây sự bà không thể không quan tâm.
Bà cụ nhanh nhẹn xuống giường, xỏ giày đi ra ngoài.
Ông Văn nói cho Văn Thanh Yến biết Lý Mãn Trụ là loại người như thế nào.
Văn Thanh Yến nhớ tới đôi mắt trong veo nhìn về phía mình kia, cũng đứng dậy đi ra ngoài theo mẹ.
Lúc ra đến cửa, anh vừa vặn nghe thấy Lý Mãn Trụ đang nói xằng nói bậy với Ngu Thanh Nhàn đi ra mở cửa:
"Họ Lục kia, tôi nói cho cô biết, đừng có kiểu cho thể diện mà không cần. Một quả phụ như cô dẫn theo con đến đây, tôi nhìn trúng cô là vinh hạnh của cô, thức thời thì mau chóng mở cửa đón tôi vào, tôi còn nợ sòng bạc mười nghìn đồng, cô mau chóng lấy ra cho tôi trả nợ..."
Ngu Thanh Nhàn vừa ăn cơm, vừa nghe thấy tiếng đập cửa còn tưởng là bà Lục ở bên cạnh sang chơi, bèn vui vẻ ra ngoài.
Nào ngờ vừa mở cửa ra lại cô nhìn thấy cảnh như vậy.
Nghe thấy lời nói trâng tráo như thế, Ngu Thanh Nhàn cũng lười nói lại, giơ chân lên đạp cho anh ta một phát.
Có thể ra tay đánh người thì khỏi phải lắm lời, lãng phí thời gian tu luyện quý báu của cô.
Qua hơn gần nửa tháng tu luyện, cơ thể này của cô đã được cải thiện hơn rất nhiều so với lúc mới tới. Sắc mặt hồng hào, trên người cũng đã có thịt, tóc cũng trở nên đen bóng.
Bởi vì kiên trì đả toạ luyện quyền, sức của cô rất lớn, loại đàn ông bị tửu sắc móc rỗng như Lý Mãn Trụ một mình cô đánh mười kẻ cũng không thành vấn đề.
Lý Mãn Trụ bị đạp một phát nằm lăn ra đất, đầu óc mụ mị bởi vì thức đêm đánh bài bây giờ mới tỉnh táo hơn chút.
Sau khi Ngu Thanh Nhàn từ chối lời cầu hôn của anh ta, anh ta mất hết mặt mũi trước mặt các anh em, để không cho các anh em cười nhạo, anh ta đã trốn trong nhà mấy ngày.
Xẩm tối hôm qua có người anh em của Lý Mãn Trụ tự xách theo nửa cân rượu đến nhà tìm, hẹn anh ta đi đánh bài.
Anh ta bảo mẹ mình làm một bàn thức ăn, họ vừa ăn vừa uống, dần dần nói đến chuyện của Ngu Thanh Nhàn.
Người anh em kia của Lý Mãn Trụ nghĩ kế cho anh ta, nói là gái trung trinh sợ trai đeo bám, sở dĩ Ngu Thanh Nhàn không đồng ý cũng có lẽ là vì xấu hổ, bảo anh ta chủ động một chút, chưa nói đến chuyện khác, công việc trong nhà cũng phải đến giúp đỡ một tay.
Bà cụ nhanh nhẹn xuống giường, xỏ giày đi ra ngoài.
Ông Văn nói cho Văn Thanh Yến biết Lý Mãn Trụ là loại người như thế nào.
Văn Thanh Yến nhớ tới đôi mắt trong veo nhìn về phía mình kia, cũng đứng dậy đi ra ngoài theo mẹ.
Lúc ra đến cửa, anh vừa vặn nghe thấy Lý Mãn Trụ đang nói xằng nói bậy với Ngu Thanh Nhàn đi ra mở cửa:
"Họ Lục kia, tôi nói cho cô biết, đừng có kiểu cho thể diện mà không cần. Một quả phụ như cô dẫn theo con đến đây, tôi nhìn trúng cô là vinh hạnh của cô, thức thời thì mau chóng mở cửa đón tôi vào, tôi còn nợ sòng bạc mười nghìn đồng, cô mau chóng lấy ra cho tôi trả nợ..."
Ngu Thanh Nhàn vừa ăn cơm, vừa nghe thấy tiếng đập cửa còn tưởng là bà Lục ở bên cạnh sang chơi, bèn vui vẻ ra ngoài.
Nào ngờ vừa mở cửa ra lại cô nhìn thấy cảnh như vậy.
Nghe thấy lời nói trâng tráo như thế, Ngu Thanh Nhàn cũng lười nói lại, giơ chân lên đạp cho anh ta một phát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể ra tay đánh người thì khỏi phải lắm lời, lãng phí thời gian tu luyện quý báu của cô.
Qua hơn gần nửa tháng tu luyện, cơ thể này của cô đã được cải thiện hơn rất nhiều so với lúc mới tới. Sắc mặt hồng hào, trên người cũng đã có thịt, tóc cũng trở nên đen bóng.
Bởi vì kiên trì đả toạ luyện quyền, sức của cô rất lớn, loại đàn ông bị tửu sắc móc rỗng như Lý Mãn Trụ một mình cô đánh mười kẻ cũng không thành vấn đề.
Lý Mãn Trụ bị đạp một phát nằm lăn ra đất, đầu óc mụ mị bởi vì thức đêm đánh bài bây giờ mới tỉnh táo hơn chút.
Sau khi Ngu Thanh Nhàn từ chối lời cầu hôn của anh ta, anh ta mất hết mặt mũi trước mặt các anh em, để không cho các anh em cười nhạo, anh ta đã trốn trong nhà mấy ngày.
Xẩm tối hôm qua có người anh em của Lý Mãn Trụ tự xách theo nửa cân rượu đến nhà tìm, hẹn anh ta đi đánh bài.
Anh ta bảo mẹ mình làm một bàn thức ăn, họ vừa ăn vừa uống, dần dần nói đến chuyện của Ngu Thanh Nhàn.
Người anh em kia của Lý Mãn Trụ nghĩ kế cho anh ta, nói là gái trung trinh sợ trai đeo bám, sở dĩ Ngu Thanh Nhàn không đồng ý cũng có lẽ là vì xấu hổ, bảo anh ta chủ động một chút, chưa nói đến chuyện khác, công việc trong nhà cũng phải đến giúp đỡ một tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro