Đã Kết Hôn Chưa
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 20:33:53
Ngu Thanh Nhàn rất thức thời, lập tức nói chuyện theo lời bà cụ.
Bà Lục rất vui vẻ, cũng nhiệt tình với Ngu Thanh Nhàn hơn.
Hai người đứng tán gẫu với nhau ở sân sau gần nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi con trai bà Lục gọi bà quay trở lại ăn cơm trưa mới thôi.
Bà Lục vẫn còn chưa thỏa mãn, hẹn Ngu Thanh Nhàn lúc nào đó sang nhà mình đóng đế giày.
Ngu Thanh Nhàn cũng có ý đó, nguyên thân cũng biết đóng để giày, cô thì không, nhưng trong ký ức vẫn còn.
Cô đang nghĩ gần đây phải tìm lại tay nghề này mới được, bà Lục muốn làm cùng cô, cô cầu còn không được.
Ngu Thanh Nhàn về nhà nấu cơm, bà Lục cũng vào nhà.
Cơm nước do chồng bà nấu, đã bày sẵn ở trên bàn, bà vừa về nhà thì thấy con trai Văn Thanh Yến đang xới cơm.
Bà Lục ngồi vào giường, nói với chồng và con trai về chuyện nhà Ngu Thanh Nhàn ở bên cạnh.
Nói xong, bà lại nhìn về phía con trai mình:
"Thanh Yến à, hôm qua còn chưa kịp hỏi con, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã kết hôn chưa?"
Hôm qua con trai trở về, bà vui mừng quá không nghĩ đến vấn đề này, cho đến lúc ngủ mới nhớ ra.
Sáng nay dậy sớm có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa mấy năm nay trí nhớ của bà ngày càng kém, cho tới bây giờ mới nhớ ra chuyện này.
Văn Thanh Yến bỏ bánh ngô trong tay xuống:
"Những năm trước đều theo quân nam chinh bắc chiến, không nhớ đến chuyện giải quyết vấn đề cá nhân. Sau đó chúng con lại ngày ngày bận đi dẹp nạn cướp, không có thời gian, hơn nữa trong quân cũng ít phụ nữ, con..."
Văn Thanh Yến còn chưa nói hết, bà Lục đã sầm mặt xuống:
"Được rồi, con không cần nói nữa, trước đây con ở trong quân, mẹ không tìm được con, cũng không quản được con. Nhưng nếu con đã về, thì phải sắp xếp vấn đề cá nhân. Nếu như con không có thời gian thì để mẹ giới thiệu đối tượng cho."
"Ôi, con năm nay đã ba mươi lăm rồi, đến tuổi này dù sao cũng phải có đối tượng chứ?" Bà Lục vô cùng sầu não.
Văn Thanh Yến định từ chối, lời đến khóe miệng lại thấy vẻ ủ rũ trên mặt cha mẹ, cũng không nói ra miệng nữa.
Anh rũ mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Ông Văn lại nói đến việc nhà với bà Lục.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ba người trong nhà lắng tai nghe, bà Lục vỗ đùi một cái:
"Không ổn rồi, là giọng của Lý Mãn Trụ, nó đang gõ cửa nhà hàng xóm."
Mấy hôm trước bà cụ không có nhà, nhưng tin tức không hề chậm chút nào, việc thím Ba làm mai cho Lý Mãn Trụ bị từ chối còn bị sỉ nhục một trận đã truyền đến tai bà rồi.
Bà Lục rất vui vẻ, cũng nhiệt tình với Ngu Thanh Nhàn hơn.
Hai người đứng tán gẫu với nhau ở sân sau gần nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi con trai bà Lục gọi bà quay trở lại ăn cơm trưa mới thôi.
Bà Lục vẫn còn chưa thỏa mãn, hẹn Ngu Thanh Nhàn lúc nào đó sang nhà mình đóng đế giày.
Ngu Thanh Nhàn cũng có ý đó, nguyên thân cũng biết đóng để giày, cô thì không, nhưng trong ký ức vẫn còn.
Cô đang nghĩ gần đây phải tìm lại tay nghề này mới được, bà Lục muốn làm cùng cô, cô cầu còn không được.
Ngu Thanh Nhàn về nhà nấu cơm, bà Lục cũng vào nhà.
Cơm nước do chồng bà nấu, đã bày sẵn ở trên bàn, bà vừa về nhà thì thấy con trai Văn Thanh Yến đang xới cơm.
Bà Lục ngồi vào giường, nói với chồng và con trai về chuyện nhà Ngu Thanh Nhàn ở bên cạnh.
Nói xong, bà lại nhìn về phía con trai mình:
"Thanh Yến à, hôm qua còn chưa kịp hỏi con, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã kết hôn chưa?"
Hôm qua con trai trở về, bà vui mừng quá không nghĩ đến vấn đề này, cho đến lúc ngủ mới nhớ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng nay dậy sớm có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa mấy năm nay trí nhớ của bà ngày càng kém, cho tới bây giờ mới nhớ ra chuyện này.
Văn Thanh Yến bỏ bánh ngô trong tay xuống:
"Những năm trước đều theo quân nam chinh bắc chiến, không nhớ đến chuyện giải quyết vấn đề cá nhân. Sau đó chúng con lại ngày ngày bận đi dẹp nạn cướp, không có thời gian, hơn nữa trong quân cũng ít phụ nữ, con..."
Văn Thanh Yến còn chưa nói hết, bà Lục đã sầm mặt xuống:
"Được rồi, con không cần nói nữa, trước đây con ở trong quân, mẹ không tìm được con, cũng không quản được con. Nhưng nếu con đã về, thì phải sắp xếp vấn đề cá nhân. Nếu như con không có thời gian thì để mẹ giới thiệu đối tượng cho."
"Ôi, con năm nay đã ba mươi lăm rồi, đến tuổi này dù sao cũng phải có đối tượng chứ?" Bà Lục vô cùng sầu não.
Văn Thanh Yến định từ chối, lời đến khóe miệng lại thấy vẻ ủ rũ trên mặt cha mẹ, cũng không nói ra miệng nữa.
Anh rũ mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Ông Văn lại nói đến việc nhà với bà Lục.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ba người trong nhà lắng tai nghe, bà Lục vỗ đùi một cái:
"Không ổn rồi, là giọng của Lý Mãn Trụ, nó đang gõ cửa nhà hàng xóm."
Mấy hôm trước bà cụ không có nhà, nhưng tin tức không hề chậm chút nào, việc thím Ba làm mai cho Lý Mãn Trụ bị từ chối còn bị sỉ nhục một trận đã truyền đến tai bà rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro