[Thập Niên] Mở Mắt Bỏ Trốn, Bị Quân Nhân Cao Lãnh Bắt Trở Về
Người Đàn Ông C...
2024-12-20 03:18:50
Trên đường về, Tiểu Vương càng không dám nói năng lung tung.
Ngày hôm sau, Lý Nguyệt đi xem mắt với con trai đội trưởng sản xuất là Trần Minh. Trần Minh vốn đã thích cô, thường lén lút giúp nhà cô gánh nước, còn cô thì biết bà cô lo lắng cho mình, Trần Minh lại đẹp trai, tính tình tốt, cô cũng đồng ý.
Cả hai bên đều không có vấn đề gì, liền quyết định hôn sự.
Sức khỏe bà Lý không tốt, mấy hôm trước đã phải vào viện một lần, cảm thấy như chỉ còn sống được vài ngày, lại thêm bây giờ là lúc nông nhàn, cả hai nhà đều muốn tổ chức đám cưới sớm, nên đã định ngày cưới vào bốn ngày sau.
Trần Minh là chàng trai ưu tú nhất thôn, bố anh ta lại là đội trưởng sản xuất, lấy anh ta, cô và bà cô không con cái cũng coi như có người nương tựa, bà cô cũng có người chăm sóc lúc tuổi già.
Nhưng, bà cô không chờ được đến ngày cưới của cô, đến ngày thứ hai thì bệnh nặng, ngày thứ ba đã qua đời, trước khi đi còn dặn dò cô phải trân trọng Trần Minh.
Lo xong hậu sự cho bà cô cũng đến ngày cưới, cơn cảm của cô đã khỏi hẳn, giọng nói cũng không còn khàn nữa, cô dậy sớm, theo phong tục ngồi trước bàn trang điểm, để bà mối chải tóc.
Nhìn hình ảnh xinh đẹp của mình trong gương, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Không chỉ vì sự ra đi của bà cô, mà còn vì cô không nhớ được chuyện trước kia.
Cô thậm chí còn không nhớ tên mình là gì, bà cô nói khi cô đến tìm bà thì gặp tai nạn xe hơi, rơi xuống vực, đầu bị va đập mạnh, tổn thương thần kinh.
"Chú rể đến đón dâu rồi!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên bên ngoài, có cô gái trong thôn chạy vào nói với Lý Nguyệt: "Lý Nguyệt, tôi thấy chú rể rồi, hôm nay anh ấy đẹp trai lắm."
Lý Nguyệt mỉm cười, Trần Minh đúng là rất tuấn tú.
Tiểu Vương và Phùng Xích trở về từ thành phố, gặp ông Lưu muốn gửi thư, vừa nhìn thấy hai người, ông liền hỏi: "Có bút không? Tôi thiếu mất một chữ trong địa chỉ."
Tiểu Vương tìm cây bút máy bị rỉ mực trên xe đưa cho ông, ông Lưu nhanh chóng điền thêm chữ còn thiếu vào địa chỉ, trả lại bút và giấy, còn cười nói: "Tiểu Vương, chữ này là cậu viết à? Không ngờ đấy, viết đẹp thật."
"Có chữ à?" Tiểu Vương mở tờ giấy bọc bút máy ra, đọc những chữ trên đó: "Ngày 23 tháng 10, kim ngân hoa, cúc dại, liên kiều, hạnh nhân, tổng cộng ba hào hai phân, ủa, thủ trưởng, đội trưởng Trần đưa cho chúng ta bài thuốc, không biết có sao không."
Phùng Xích nhìn vào tờ giấy, đột nhiên đồng tử co rút lại, giọng nói lo lắng: "Quay lại thôn Trà Hương!"
Đây là chữ viết của Thẩm Thanh Hoan!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày hôm sau, Lý Nguyệt đi xem mắt với con trai đội trưởng sản xuất là Trần Minh. Trần Minh vốn đã thích cô, thường lén lút giúp nhà cô gánh nước, còn cô thì biết bà cô lo lắng cho mình, Trần Minh lại đẹp trai, tính tình tốt, cô cũng đồng ý.
Cả hai bên đều không có vấn đề gì, liền quyết định hôn sự.
Sức khỏe bà Lý không tốt, mấy hôm trước đã phải vào viện một lần, cảm thấy như chỉ còn sống được vài ngày, lại thêm bây giờ là lúc nông nhàn, cả hai nhà đều muốn tổ chức đám cưới sớm, nên đã định ngày cưới vào bốn ngày sau.
Trần Minh là chàng trai ưu tú nhất thôn, bố anh ta lại là đội trưởng sản xuất, lấy anh ta, cô và bà cô không con cái cũng coi như có người nương tựa, bà cô cũng có người chăm sóc lúc tuổi già.
Nhưng, bà cô không chờ được đến ngày cưới của cô, đến ngày thứ hai thì bệnh nặng, ngày thứ ba đã qua đời, trước khi đi còn dặn dò cô phải trân trọng Trần Minh.
Lo xong hậu sự cho bà cô cũng đến ngày cưới, cơn cảm của cô đã khỏi hẳn, giọng nói cũng không còn khàn nữa, cô dậy sớm, theo phong tục ngồi trước bàn trang điểm, để bà mối chải tóc.
Nhìn hình ảnh xinh đẹp của mình trong gương, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Không chỉ vì sự ra đi của bà cô, mà còn vì cô không nhớ được chuyện trước kia.
Cô thậm chí còn không nhớ tên mình là gì, bà cô nói khi cô đến tìm bà thì gặp tai nạn xe hơi, rơi xuống vực, đầu bị va đập mạnh, tổn thương thần kinh.
"Chú rể đến đón dâu rồi!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên bên ngoài, có cô gái trong thôn chạy vào nói với Lý Nguyệt: "Lý Nguyệt, tôi thấy chú rể rồi, hôm nay anh ấy đẹp trai lắm."
Lý Nguyệt mỉm cười, Trần Minh đúng là rất tuấn tú.
Tiểu Vương và Phùng Xích trở về từ thành phố, gặp ông Lưu muốn gửi thư, vừa nhìn thấy hai người, ông liền hỏi: "Có bút không? Tôi thiếu mất một chữ trong địa chỉ."
Tiểu Vương tìm cây bút máy bị rỉ mực trên xe đưa cho ông, ông Lưu nhanh chóng điền thêm chữ còn thiếu vào địa chỉ, trả lại bút và giấy, còn cười nói: "Tiểu Vương, chữ này là cậu viết à? Không ngờ đấy, viết đẹp thật."
"Có chữ à?" Tiểu Vương mở tờ giấy bọc bút máy ra, đọc những chữ trên đó: "Ngày 23 tháng 10, kim ngân hoa, cúc dại, liên kiều, hạnh nhân, tổng cộng ba hào hai phân, ủa, thủ trưởng, đội trưởng Trần đưa cho chúng ta bài thuốc, không biết có sao không."
Phùng Xích nhìn vào tờ giấy, đột nhiên đồng tử co rút lại, giọng nói lo lắng: "Quay lại thôn Trà Hương!"
Đây là chữ viết của Thẩm Thanh Hoan!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro