Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Ban Thưởng
2024-08-07 19:32:37
“Hừ, nhìn đi này, gần đây cho tôi vừa mua một cái đồng hồ đeo tay, đây là món quà cha tôi mang về từ thành phố lớn đấy, rất đáng quý.” Miêu Hồng phối hợp mở miệng nói, cô ta vừa nói chuyện vừa cố ý giơ tay lên để lộ chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay kia cho các học nhìn thấy.
Thẩm Đường liếc qua, cô bĩu môi... Không quan tâm.
Miêu Hồng bị dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Đường kích thích, cô ta nhất thời bốc đồng mà mở miệng nói với Thẩm Đường: “Thẩm Đường, chỉ cần cậu cầu xin tôi thì tôi sẽ ban thưởng cái này cho cậu.”
Thẩm Đường nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Miêu Hồng thì lập tức không thèm nhìn cô ta nữa.
Chà, chà!
Ban thưởng... Miêu Hồng này cho rằng cô ta là Thái hậu nương nương hả?
Chỉ là một cái đồng hồ bị hỏng mà thôi, sao lại phải tốc sức lực đắc ý như vậy chứ?
Miêu Hồng đợi một hồi lâu vẫn không thể thấy được ánh mắt khát khao và hâm mộ của Thẩm Đường, sau đó trong lòng Miêu Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có trời mới biết vừa rồi cô ta nói xong câu kia thì đã hối hận như thế nào đâu, chiếc đồng hồ đeo tay này không hề rẻ, lời nói kia chẳng qua chỉ là bốc đồng nhất thời, nếu thật sự đưa cho Thẩm Đường thì cô ta chắc chắn sẽ tức giận đến mức nôn ra máu?
Nhưng sau đó, một câu nói của Thẩm Đường đã khiến Miêu Hồng cảm thấy hình như mình thở phào nhẹ nhõm quá sớm.
“Xin cậu.” Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên.
Sau đó, tất cả bạn học trong phòng học đều ngẩn người, toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên người Thẩm Đường vừa nói.
Nội tâm của Thẩm Đường vững như chó già trước cái nhìn của mọi người, không hề có chút yếu đuối nào.
Chỉ thấy Thẩm Đường lại nở nụ cười ngọt ngào khờ khạo đặc trưng của mình, cô không có chút đỏ mặt nào nhìn Miêu Hồng rồi nói lại: “Xin cậu.”
Miêu Hồng: “...!”
Thẩm Đường vô tội tỏ vẻ: He he, cô thích nhất là việc xây dựng niềm vui vẻ trên nỗi thống khổ của người khác.
Trộm gà... Kích thích.
“Thẩm Đường, sao cậu lại không có chút tự trọng nào vậy?” Miêu Hồng mở to mắt nghi ngờ.
“Hả.” Thẩm Đường cười tủm tỉm nhìn Miêu hồng, cô vô tội lắc đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ nói: “Không có.”
“Thẩm Đường, sao cậu lại như vậy... Cậu không có lòng tự trọng à? Con cái nhà nghèo mới không có lòng tự trọng thấy tiền là sáng mắt, tôi thấy cậu học giỏi thì có làm được cái gì đâu, cậu... nhân phẩm của cậu không tốt.” Miêu Hồng run rẩy giơ tay chỉ vào Thẩm Đường.
Thẩm Đường liếc qua, cô bĩu môi... Không quan tâm.
Miêu Hồng bị dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Đường kích thích, cô ta nhất thời bốc đồng mà mở miệng nói với Thẩm Đường: “Thẩm Đường, chỉ cần cậu cầu xin tôi thì tôi sẽ ban thưởng cái này cho cậu.”
Thẩm Đường nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Miêu Hồng thì lập tức không thèm nhìn cô ta nữa.
Chà, chà!
Ban thưởng... Miêu Hồng này cho rằng cô ta là Thái hậu nương nương hả?
Chỉ là một cái đồng hồ bị hỏng mà thôi, sao lại phải tốc sức lực đắc ý như vậy chứ?
Miêu Hồng đợi một hồi lâu vẫn không thể thấy được ánh mắt khát khao và hâm mộ của Thẩm Đường, sau đó trong lòng Miêu Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có trời mới biết vừa rồi cô ta nói xong câu kia thì đã hối hận như thế nào đâu, chiếc đồng hồ đeo tay này không hề rẻ, lời nói kia chẳng qua chỉ là bốc đồng nhất thời, nếu thật sự đưa cho Thẩm Đường thì cô ta chắc chắn sẽ tức giận đến mức nôn ra máu?
Nhưng sau đó, một câu nói của Thẩm Đường đã khiến Miêu Hồng cảm thấy hình như mình thở phào nhẹ nhõm quá sớm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin cậu.” Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên.
Sau đó, tất cả bạn học trong phòng học đều ngẩn người, toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên người Thẩm Đường vừa nói.
Nội tâm của Thẩm Đường vững như chó già trước cái nhìn của mọi người, không hề có chút yếu đuối nào.
Chỉ thấy Thẩm Đường lại nở nụ cười ngọt ngào khờ khạo đặc trưng của mình, cô không có chút đỏ mặt nào nhìn Miêu Hồng rồi nói lại: “Xin cậu.”
Miêu Hồng: “...!”
Thẩm Đường vô tội tỏ vẻ: He he, cô thích nhất là việc xây dựng niềm vui vẻ trên nỗi thống khổ của người khác.
Trộm gà... Kích thích.
“Thẩm Đường, sao cậu lại không có chút tự trọng nào vậy?” Miêu Hồng mở to mắt nghi ngờ.
“Hả.” Thẩm Đường cười tủm tỉm nhìn Miêu hồng, cô vô tội lắc đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ nói: “Không có.”
“Thẩm Đường, sao cậu lại như vậy... Cậu không có lòng tự trọng à? Con cái nhà nghèo mới không có lòng tự trọng thấy tiền là sáng mắt, tôi thấy cậu học giỏi thì có làm được cái gì đâu, cậu... nhân phẩm của cậu không tốt.” Miêu Hồng run rẩy giơ tay chỉ vào Thẩm Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro