Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Trộm Gà Không T...
2024-08-07 19:32:37
Miêu Hồng này hoàn toàn bị Thẩm Đường không biết xấu hổ chọc cho tức giận!
Gương mặt nhỏ của Thẩm Đường trầm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chàm Miêu Hồng khiến Miêu Hồng phải chột dạ.
Những bạn học đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Thẩm Đường thay đổi thì cũng không dám lên tiếng, bọn họ cứ cảm thấy không gặp Thẩm Đường mới mấy ngày mà tính cách của cô dường như đã thay đổi.
Nhất là vào lúc này khi bị ánh mắt của Thẩm Đường, quả thực khiến từ tận đáy lòng của người ta cảm thấy... chột da không thể hiểu được.
“Miêu Hồng, có phải cậu không nỡ không? Nếu không nỡ thì cậu cứ việc nói thẳng, tôi biết cha cậu làm chủ nhiệm trong xưởng. Nói thật này, tuy lương của chủ nhiệm cũng coi như là nhiều nhưng cái đồng hồ đeo tay cha cậu mua cho, cậu thật sự bỏ được hả? Cậu xem nếu cậu không bằng lòng cho thì cứ việc nói thẳng, tôi cũng không cần cái đồng hồ này của cậu, nếu tôi muốn một cái đồng hồ, cha mẹ tôi thương tôi như vậy sao có thể không mua cho tôi được?”
“Ôi trời, tôi biết cậu đau lòng nhưng chúng ta nói lời phải giữ lấy lời, thành thật là căn nguyên của đối nhân xử thế phải không?”
Đôi mắt to của Thẩm Đường nhìn Miêu Hồng đầy vô tội, cô nói từng chữ từng câu.
Lúc đầu Thẩm Đường vốn không hiếm lạ gì một cái đồng hồ, nếu Miêu Hồng thật sự không thiếu tiền mà dùng một cái đồng hồ để sỉ nhục Thẩm Đường thì cô cũng sẽ không thèm quan tâm.
Chậc, nhưng Thẩm Đường lại có thể nhìn ra Miêu Hồng tiếc của nên mới có một cảnh tượng như bây giờ.
Thẩm Đường rất thích dáng vẻ cậu không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì được, càng làm càng hăng.
Thẩm Đường đã nói đến đây khiến Miêu Hồng dù có nói thêm gì nữa cũng đều vô ích.
Trong lòng Miêu Hồng cảm thấy rất đau xót nhưng lại không thể làm gì được.
Cô ta tháo cái đồng hồ đeo tay xuống, duỗi tay đưa đến trước mặt Thẩm Đường rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho, cậu!”
“Ồ, cảm ơn lão phật gia đã ban thưởng.” Trên gương mặt nhỏ nhắn vốn nghiêm túc của Thẩm Đường lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cô nhận lấy chiếc đồng hồ nhưng lại không để ý lắm mà ném vào chỗ sách vở ở bên cạnh chuẩn bị mang đi.
“Phụt, ha ha...”
“Ha ha ha ha.”
Câu nói này của Thẩm Đường khiến các bạn học bên cạnh đều bật cười.
Mấy bạn học đứng bên cạnh nhìn động tác tùy tiện của Thẩm Đường thì làm gì còn điều không hiểu nữa?
Thẩm Đường người ta thật sự không thèm một cái đồng hồ đeo tay như thế.
Miêu Hồng này có được coi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hơn nữa, hình như đẳng cấp của Thẩm Đường cao hơn rồi.
Gương mặt nhỏ của Thẩm Đường trầm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chàm Miêu Hồng khiến Miêu Hồng phải chột dạ.
Những bạn học đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Thẩm Đường thay đổi thì cũng không dám lên tiếng, bọn họ cứ cảm thấy không gặp Thẩm Đường mới mấy ngày mà tính cách của cô dường như đã thay đổi.
Nhất là vào lúc này khi bị ánh mắt của Thẩm Đường, quả thực khiến từ tận đáy lòng của người ta cảm thấy... chột da không thể hiểu được.
“Miêu Hồng, có phải cậu không nỡ không? Nếu không nỡ thì cậu cứ việc nói thẳng, tôi biết cha cậu làm chủ nhiệm trong xưởng. Nói thật này, tuy lương của chủ nhiệm cũng coi như là nhiều nhưng cái đồng hồ đeo tay cha cậu mua cho, cậu thật sự bỏ được hả? Cậu xem nếu cậu không bằng lòng cho thì cứ việc nói thẳng, tôi cũng không cần cái đồng hồ này của cậu, nếu tôi muốn một cái đồng hồ, cha mẹ tôi thương tôi như vậy sao có thể không mua cho tôi được?”
“Ôi trời, tôi biết cậu đau lòng nhưng chúng ta nói lời phải giữ lấy lời, thành thật là căn nguyên của đối nhân xử thế phải không?”
Đôi mắt to của Thẩm Đường nhìn Miêu Hồng đầy vô tội, cô nói từng chữ từng câu.
Lúc đầu Thẩm Đường vốn không hiếm lạ gì một cái đồng hồ, nếu Miêu Hồng thật sự không thiếu tiền mà dùng một cái đồng hồ để sỉ nhục Thẩm Đường thì cô cũng sẽ không thèm quan tâm.
Chậc, nhưng Thẩm Đường lại có thể nhìn ra Miêu Hồng tiếc của nên mới có một cảnh tượng như bây giờ.
Thẩm Đường rất thích dáng vẻ cậu không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì được, càng làm càng hăng.
Thẩm Đường đã nói đến đây khiến Miêu Hồng dù có nói thêm gì nữa cũng đều vô ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Miêu Hồng cảm thấy rất đau xót nhưng lại không thể làm gì được.
Cô ta tháo cái đồng hồ đeo tay xuống, duỗi tay đưa đến trước mặt Thẩm Đường rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho, cậu!”
“Ồ, cảm ơn lão phật gia đã ban thưởng.” Trên gương mặt nhỏ nhắn vốn nghiêm túc của Thẩm Đường lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cô nhận lấy chiếc đồng hồ nhưng lại không để ý lắm mà ném vào chỗ sách vở ở bên cạnh chuẩn bị mang đi.
“Phụt, ha ha...”
“Ha ha ha ha.”
Câu nói này của Thẩm Đường khiến các bạn học bên cạnh đều bật cười.
Mấy bạn học đứng bên cạnh nhìn động tác tùy tiện của Thẩm Đường thì làm gì còn điều không hiểu nữa?
Thẩm Đường người ta thật sự không thèm một cái đồng hồ đeo tay như thế.
Miêu Hồng này có được coi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hơn nữa, hình như đẳng cấp của Thẩm Đường cao hơn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro