Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Quan Tâm
2024-08-07 19:32:37
Kết quả hệ thống này của cô lại chỉ là một thứ tay không bắt sói trắng hả?
Vậy phải chơi như thế nào đây?
“Ký chủ, bổn hệ thống không phải là người tay không bắt sói, vì vậy mong ký chủ đừng nên tùy tiện dùng từ để miêu tả hệ thống đáng yêu của cô.”
Thẩm Đường: Ha!
Một tiếng “Ha” này đã đủ để thể hiện suy nghĩ trong lòng Thẩm Đường.
Quên đi, quên đi, tốt nhất vẫn nên đi ngủ.
Trong mơ... Cái gì cũng có.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng hồng của Thẩm Đường kéo chăn, cọ sát mặt vào rồi ngủ thiếp đi.
————
Trong phòng khách, một ngọn đèn vẫn sáng.
Khi Lưu Mỹ Lan mơ màng đi từ trong phòng ra phòng khách thì nhìn thấy Thẩm Quang Minh đang ngồi trên ghế ở trong phòng khách, cô ấy lập tức giật mình.
“Thẩm Quang Minh, hơn nửa đêm sao anh không ngủ mà lại nổi điên làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là anh không thấy Đường Đường trở về nên có chút không yên lòng.”
“Có gì mà phải lo lắng chứ, em gái anh cũng mười mấy tuổi rồi chứ có còn là trẻ con nữa đâu, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Tuy Lưu Mỹ Lan nói thì nói như vậy nhưng khi nghe tin Thẩm Đường vẫn chưa trở về thì cô ấy vẫn nói: “Nếu không anh đi ra ngoài xem đi, một cô gái đi ra đường vào buổi đêm cũng không an toàn đâu.”
“Vợ thật tốt, anh biết chị dâu là em vẫn đau lòng cho Đường Đường mà.” Thẩm Quang Minh cười tủm tỉm nói một câu lấy lòng, sau đó anh ấy lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem thử.
“Này, anh cầm đèn pin đi đi, đêm hôm khuya khoắt tối như mực anh dọa em không sao chú dọa người khác là sẽ bị người ta đánh cho một trận đấy.” Lưu Mỹ Lan không nhịn được mà nhắc nhở.
“Được rồi, anh biết rồi, em cho Đào Đào đi ngủ sớm đi.” Thẩm Quang Minh thuận tay cầm lấy đèn pin rồi ra cửa.
Thẩm Quang Minh ra ngoài khoảng nửa tiếng, anh ấy đã đi đến trường trung học số sáu nhưng vẫn không thấy Thẩm Đường, Thẩm Quang Minh cảm thấy có lẽ tối nay Thẩm Đường ở lại trường, lúc này anh ấy mới quay về nhà.
Ngày hôm sau, Lưu Mỹ Lan tỉnh lại không thấy Thẩm Đường ngồi trên bàn ăn thì cảm thấy kỳ lạ.
Bánh bao nhân rau có hơi cứng, có lẽ là do bột bị lên men nên hương vị có hơi chua.
Thẩm Đường thật sự ăn rất vất vả, hôm qua vừa ăn thịt kho tàu do anh trai làm mà bây giờ cô lại phải ngồi trong phòng ăn tội nghiệp ăn bánh bao nhân rau, vừa so sánh như vậy đã khiến Thẩm Đường tự cảm thấy có lỗi với bản thân mình.
Có anh thì em gái sẽ là báu vật, còn bây giờ cô chính là một cô nhóc đáng thương, hu hu hu.
Vậy phải chơi như thế nào đây?
“Ký chủ, bổn hệ thống không phải là người tay không bắt sói, vì vậy mong ký chủ đừng nên tùy tiện dùng từ để miêu tả hệ thống đáng yêu của cô.”
Thẩm Đường: Ha!
Một tiếng “Ha” này đã đủ để thể hiện suy nghĩ trong lòng Thẩm Đường.
Quên đi, quên đi, tốt nhất vẫn nên đi ngủ.
Trong mơ... Cái gì cũng có.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng hồng của Thẩm Đường kéo chăn, cọ sát mặt vào rồi ngủ thiếp đi.
————
Trong phòng khách, một ngọn đèn vẫn sáng.
Khi Lưu Mỹ Lan mơ màng đi từ trong phòng ra phòng khách thì nhìn thấy Thẩm Quang Minh đang ngồi trên ghế ở trong phòng khách, cô ấy lập tức giật mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thẩm Quang Minh, hơn nửa đêm sao anh không ngủ mà lại nổi điên làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là anh không thấy Đường Đường trở về nên có chút không yên lòng.”
“Có gì mà phải lo lắng chứ, em gái anh cũng mười mấy tuổi rồi chứ có còn là trẻ con nữa đâu, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Tuy Lưu Mỹ Lan nói thì nói như vậy nhưng khi nghe tin Thẩm Đường vẫn chưa trở về thì cô ấy vẫn nói: “Nếu không anh đi ra ngoài xem đi, một cô gái đi ra đường vào buổi đêm cũng không an toàn đâu.”
“Vợ thật tốt, anh biết chị dâu là em vẫn đau lòng cho Đường Đường mà.” Thẩm Quang Minh cười tủm tỉm nói một câu lấy lòng, sau đó anh ấy lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem thử.
“Này, anh cầm đèn pin đi đi, đêm hôm khuya khoắt tối như mực anh dọa em không sao chú dọa người khác là sẽ bị người ta đánh cho một trận đấy.” Lưu Mỹ Lan không nhịn được mà nhắc nhở.
“Được rồi, anh biết rồi, em cho Đào Đào đi ngủ sớm đi.” Thẩm Quang Minh thuận tay cầm lấy đèn pin rồi ra cửa.
Thẩm Quang Minh ra ngoài khoảng nửa tiếng, anh ấy đã đi đến trường trung học số sáu nhưng vẫn không thấy Thẩm Đường, Thẩm Quang Minh cảm thấy có lẽ tối nay Thẩm Đường ở lại trường, lúc này anh ấy mới quay về nhà.
Ngày hôm sau, Lưu Mỹ Lan tỉnh lại không thấy Thẩm Đường ngồi trên bàn ăn thì cảm thấy kỳ lạ.
Bánh bao nhân rau có hơi cứng, có lẽ là do bột bị lên men nên hương vị có hơi chua.
Thẩm Đường thật sự ăn rất vất vả, hôm qua vừa ăn thịt kho tàu do anh trai làm mà bây giờ cô lại phải ngồi trong phòng ăn tội nghiệp ăn bánh bao nhân rau, vừa so sánh như vậy đã khiến Thẩm Đường tự cảm thấy có lỗi với bản thân mình.
Có anh thì em gái sẽ là báu vật, còn bây giờ cô chính là một cô nhóc đáng thương, hu hu hu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro