Chương 30 - Trói Buộc Từ Thế Giới Trước
Trái Tim Lạnh G...
2024-08-07 19:32:37
“Em hiểu ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu, trên gương mặt nhỏ lộ ra sự do dự rồi cô lại nói tiếp: “Nhưng thưa cô, em thật sự không yêu đương với nam sinh trong lớp, em đảm bảo ạ!”
Phạm Lâm nhìn dáng vẻ thành thật kia của Thẩm Đường thì thở dài một tiếng.
“Được rồi, mặc kệ là có hay không, em vẫn phải chuyển sang lớp 2-10, nhân lúc còn chưa vào lớp thì em mau tới lớp 2-3 chuyển sách vở đến lớp 2-10 đi.” Phạm Lâm nói.
“Vâng ạ, em chào cô.” Thẩm Đường lại cúi người thêm lần nữa rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
Mãi cho đến khi Thẩm Đường đã đi xa mà ba vị giáo viên trong văn phòng vẫn còn hoang mang.
Đứa trẻ Thẩm Đường này nhìn trông rất ngoan ngoãn mà, dáng dấp lại tốt, vừa nhìn đã cảm thấy là một đứa trẻ ngoan.
“Cô Phạm, Thẩm Đường thật sự có người yêu hả? Tôi thấy đứa hình như không phải vậy mà?” Một giáo viên trong đó hỏi.
“Tôi cũng thấy không giống, nhìn trông rất ngoan mà?” Một giáo viên khác phụ họa một câu.
Phạm Lâm xấu hổ cười một tiếng rồi trả lời một câu: “Chuyện này vẫn còn đang trong quá trình điều tra, rốt cuộc có hay không thì tôi vẫn phải xem.”
Phạm Lâm nghĩ đến vẻ mặt ngoan ngoãn của Thẩm Đường, sau đó lại tiên tưởng đến vẻ mặt độc ác lần trước của Thẩm Đường khi đánh cô ta.
Hả, Thẩm Đường dịu dàng?
Không không không, không thể tồn tại được.
Ở một bên khác, Thẩm Đường đi đến lớp 2-3.
Thẩm Đường vừa xuất hiện ở lớp 2-3 thì lập tức có người nhìn cô, tất cả mọi người nhìn Thẩm Đường thu dọn sách vở, trong đó còn có một số người nhìn sang một bóng người nào đó ở cuối lớp học.
Thẩm Đường đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của bạn học, vì vậy cô cũng để ý nhìn nam sinh ngồi ở hàng sau kia.
Giang Thăng, ủy viên học tập của lớp 2-3, cũng là “đối tượng” trong truyền thuyết của Thẩm Đường.
Sau khi Thẩm Đường nhận ra mình đã ở trong phòng học thời gian dài như vậy mà Giang Thăng vẫn luôn né tránh, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Chậc chậc chậc... thật đúng là... Bạc tình bạc nghĩa mà~
Coi như là không phải người yêu thì dù sao cũng từng có chút dính líu với nhau mà, bây giờ Giang Thăng làm như không liên quan mà phủi sạch quan hệ, thật sự khiến người ta, ôi, phải dùng từ gì để nói đây...?
Trái tim lạnh giá, đúng, chính là trái tim lạnh giá!
Thẩm Đường cũng chỉ có ý sầu não trong chốc lát, dù sao Giang Thăng cũng chỉ là tình cảm của nguyên chủ, mặc dù Thẩm Đường có ký ức của nguyên chủ nhưng tình cảm này Thẩm Đường lại không có.
Phạm Lâm nhìn dáng vẻ thành thật kia của Thẩm Đường thì thở dài một tiếng.
“Được rồi, mặc kệ là có hay không, em vẫn phải chuyển sang lớp 2-10, nhân lúc còn chưa vào lớp thì em mau tới lớp 2-3 chuyển sách vở đến lớp 2-10 đi.” Phạm Lâm nói.
“Vâng ạ, em chào cô.” Thẩm Đường lại cúi người thêm lần nữa rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
Mãi cho đến khi Thẩm Đường đã đi xa mà ba vị giáo viên trong văn phòng vẫn còn hoang mang.
Đứa trẻ Thẩm Đường này nhìn trông rất ngoan ngoãn mà, dáng dấp lại tốt, vừa nhìn đã cảm thấy là một đứa trẻ ngoan.
“Cô Phạm, Thẩm Đường thật sự có người yêu hả? Tôi thấy đứa hình như không phải vậy mà?” Một giáo viên trong đó hỏi.
“Tôi cũng thấy không giống, nhìn trông rất ngoan mà?” Một giáo viên khác phụ họa một câu.
Phạm Lâm xấu hổ cười một tiếng rồi trả lời một câu: “Chuyện này vẫn còn đang trong quá trình điều tra, rốt cuộc có hay không thì tôi vẫn phải xem.”
Phạm Lâm nghĩ đến vẻ mặt ngoan ngoãn của Thẩm Đường, sau đó lại tiên tưởng đến vẻ mặt độc ác lần trước của Thẩm Đường khi đánh cô ta.
Hả, Thẩm Đường dịu dàng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không không không, không thể tồn tại được.
Ở một bên khác, Thẩm Đường đi đến lớp 2-3.
Thẩm Đường vừa xuất hiện ở lớp 2-3 thì lập tức có người nhìn cô, tất cả mọi người nhìn Thẩm Đường thu dọn sách vở, trong đó còn có một số người nhìn sang một bóng người nào đó ở cuối lớp học.
Thẩm Đường đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của bạn học, vì vậy cô cũng để ý nhìn nam sinh ngồi ở hàng sau kia.
Giang Thăng, ủy viên học tập của lớp 2-3, cũng là “đối tượng” trong truyền thuyết của Thẩm Đường.
Sau khi Thẩm Đường nhận ra mình đã ở trong phòng học thời gian dài như vậy mà Giang Thăng vẫn luôn né tránh, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Chậc chậc chậc... thật đúng là... Bạc tình bạc nghĩa mà~
Coi như là không phải người yêu thì dù sao cũng từng có chút dính líu với nhau mà, bây giờ Giang Thăng làm như không liên quan mà phủi sạch quan hệ, thật sự khiến người ta, ôi, phải dùng từ gì để nói đây...?
Trái tim lạnh giá, đúng, chính là trái tim lạnh giá!
Thẩm Đường cũng chỉ có ý sầu não trong chốc lát, dù sao Giang Thăng cũng chỉ là tình cảm của nguyên chủ, mặc dù Thẩm Đường có ký ức của nguyên chủ nhưng tình cảm này Thẩm Đường lại không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro