Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng
Chương 8
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-10-20 20:14:45
Hiển nhiên là đạo sĩ già đã tính toán giúp cô. Cô và Vương Dịch Chi tương đối đặc biệt, cô cần phải ngồi thiền tu luyện để khôi phục nguyên thần, cách xa đám đông và tới gần núi rừng rất có ích cho quá trình tu hành của cô.
Vương Dịch Chi cũng cần phải tu tập đạo pháp, cách xa thôn sẽ giảm thiểu khả năng bị người ta phát hiện ra. Huống hồ gì cô quả thực là cần phải hái thuốc.
“Nghe đạo trưởng nói cháu đã thi được giấy phép hành nghề bác sĩ trung y rồi, ông ấy đề cử cháu đến thôn này làm bác sĩ trung y, không biết cháu có bằng lòng hay không?”
Thôn Đào Diệp không có bác sĩ, bình thường muốn khám bệnh là phải đến trạm y tế hợp tác xã. Thôn Đào Diệp cách hợp tác xã quá xa, muốn đến thì phải trèo qua một ngọn núi, đi và về phải mất một ngày. Nếu như mắc bệnh nguy cấp gì đó cũng không kịp đến trạm y tế.
Trưởng thôn vẫn rất mong muốn Liễu Tiên Dao đảm nhận vai trò bác sĩ trung y trong thôn. Trưởng thôn vô cùng tin tưởng vào y thuật của Liễu Tiên Dao. Điều này là nhờ vào công lao của đạo sĩ già, đạo sĩ già đã từng đảm bảo với trưởng thôn về y thuật của Liễu Tiên Dao.
Liễu Tiên Dao không từ chối: “Được chứ, chú Trương. Cháu có thể làm bác sĩ trung y cho thôn, miễn là cháu vẫn còn ở trong thôn, cháu sẽ luôn là bác sĩ trung y của thôn này. Chỉ là không biết công điểm của bác sĩ trung y được tính như thế nào?”
Liễu Tiên Dao cũng không phải là người không biết đến những chuyện tầm thường của cuộc sống. Mặc dù cô có năng lực kiếm tiền, kiếm lương thực, nhưng cô cần có một lý do để lấy lương thực ra ăn, lấy tiền ra sử dụng một cách quang minh chính đại.
Trưởng thôn: “Cháu cứ yên tâm, chú Trương sẽ không bạc đãi cháu. Bác sĩ trung y sẽ giống như cán bộ thôn, đều nhận được mười công điểm. Nhưng đến thời điểm vụ mùa bận rộn, cháu cũng phải ra đồng để giúp đỡ, cháu cảm thấy sao?”
“Được ạ. Đây là chuyện nên làm.” Liễu Tiên Dao đồng ý. Ngày mùa mà không ra đồng giúp đỡ, chẳng phải thôn dân sẽ có ý kiến sao?
"Cứ quyết định như vậy đi." Khi ba người đang nói chuyện thì đã đi tới một tiểu viện, bọn họ dừng lại trước cửa viện.
“Đến nơi rồi. Là chỗ này.” Trưởng thôn đẩy cổng hàng rào ra rồi đi vào:
“Nơi đây vốn dĩ là nhà của một người thợ săn già trong thôn. Vợ, con trai con dâu và cháu nội của người thợ săn già đều bị quỷ Nhật sát hại, chỉ có người thợ săn già vào núi săn thú nên tránh được một kiếp. Toàn bộ người trong nhà đều chết, chỉ còn một mình người thợ săn già. Năm ngoái người thợ săn già này chết, căn nhà này bị bỏ trống. Đạo trưởng đã liên lạc với thôn để mua tiểu viện này, còn đưa tiền cho chú, nhờ chú giúp các cháu sửa chữa lại.”
“Mấy ngày trước, đạo trưởng xuống núi đưa tiền cho chú, nhờ chú chuẩn bị những thứ như lương thực, chăn đệm… cho các cháu. Chú đã chuẩn bị xong hết rồi, các cháu cứ vào ở là được. Tiểu Liễu, các cháu vào nhìn thử xem có thấy hài lòng không? Nếu như chưa vừa ý chỗ nào có thể nói với chú Trương, ngày mai chú Trương lại kêu người đến sửa chữa lại.”
Trưởng thôn vào nhà và đốt đèn dầu hỏa lên.
Liễu Tiên Dao đánh giá căn nhà, nhiều đồ đạc trong nhà đều là đồ mới, được dọn dẹp rất sạch sẽ. Cô nhìn sang phòng ngủ, cả giường cũng là mới. Chăn ga trên giường cũng là đồ mới, xem ra đạo sĩ già tốn không ít tiền, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Khi vừa tiến vào tiểu viện, cô cũng đã nhìn kỹ, cửa viện ở hướng đông, vừa vào viện là có thể nhìn thấy giếng nước. Cái giếng này vừa mới được đào. Hướng đông là nhà bếp, hướng tây là nhà kho, cũng có thể là phòng thuốc.
Đạo sĩ già hiểu cô rất rõ, cô không giống người phương bắc, xây kệ bếp trong nhà chính. Phong thủy trong căn nhà này chắc chắn là do đạo sĩ già sắp đặt. Thứ duy nhất còn thiếu là nhà vệ sinh.
Vương Dịch Chi cũng cần phải tu tập đạo pháp, cách xa thôn sẽ giảm thiểu khả năng bị người ta phát hiện ra. Huống hồ gì cô quả thực là cần phải hái thuốc.
“Nghe đạo trưởng nói cháu đã thi được giấy phép hành nghề bác sĩ trung y rồi, ông ấy đề cử cháu đến thôn này làm bác sĩ trung y, không biết cháu có bằng lòng hay không?”
Thôn Đào Diệp không có bác sĩ, bình thường muốn khám bệnh là phải đến trạm y tế hợp tác xã. Thôn Đào Diệp cách hợp tác xã quá xa, muốn đến thì phải trèo qua một ngọn núi, đi và về phải mất một ngày. Nếu như mắc bệnh nguy cấp gì đó cũng không kịp đến trạm y tế.
Trưởng thôn vẫn rất mong muốn Liễu Tiên Dao đảm nhận vai trò bác sĩ trung y trong thôn. Trưởng thôn vô cùng tin tưởng vào y thuật của Liễu Tiên Dao. Điều này là nhờ vào công lao của đạo sĩ già, đạo sĩ già đã từng đảm bảo với trưởng thôn về y thuật của Liễu Tiên Dao.
Liễu Tiên Dao không từ chối: “Được chứ, chú Trương. Cháu có thể làm bác sĩ trung y cho thôn, miễn là cháu vẫn còn ở trong thôn, cháu sẽ luôn là bác sĩ trung y của thôn này. Chỉ là không biết công điểm của bác sĩ trung y được tính như thế nào?”
Liễu Tiên Dao cũng không phải là người không biết đến những chuyện tầm thường của cuộc sống. Mặc dù cô có năng lực kiếm tiền, kiếm lương thực, nhưng cô cần có một lý do để lấy lương thực ra ăn, lấy tiền ra sử dụng một cách quang minh chính đại.
Trưởng thôn: “Cháu cứ yên tâm, chú Trương sẽ không bạc đãi cháu. Bác sĩ trung y sẽ giống như cán bộ thôn, đều nhận được mười công điểm. Nhưng đến thời điểm vụ mùa bận rộn, cháu cũng phải ra đồng để giúp đỡ, cháu cảm thấy sao?”
“Được ạ. Đây là chuyện nên làm.” Liễu Tiên Dao đồng ý. Ngày mùa mà không ra đồng giúp đỡ, chẳng phải thôn dân sẽ có ý kiến sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cứ quyết định như vậy đi." Khi ba người đang nói chuyện thì đã đi tới một tiểu viện, bọn họ dừng lại trước cửa viện.
“Đến nơi rồi. Là chỗ này.” Trưởng thôn đẩy cổng hàng rào ra rồi đi vào:
“Nơi đây vốn dĩ là nhà của một người thợ săn già trong thôn. Vợ, con trai con dâu và cháu nội của người thợ săn già đều bị quỷ Nhật sát hại, chỉ có người thợ săn già vào núi săn thú nên tránh được một kiếp. Toàn bộ người trong nhà đều chết, chỉ còn một mình người thợ săn già. Năm ngoái người thợ săn già này chết, căn nhà này bị bỏ trống. Đạo trưởng đã liên lạc với thôn để mua tiểu viện này, còn đưa tiền cho chú, nhờ chú giúp các cháu sửa chữa lại.”
“Mấy ngày trước, đạo trưởng xuống núi đưa tiền cho chú, nhờ chú chuẩn bị những thứ như lương thực, chăn đệm… cho các cháu. Chú đã chuẩn bị xong hết rồi, các cháu cứ vào ở là được. Tiểu Liễu, các cháu vào nhìn thử xem có thấy hài lòng không? Nếu như chưa vừa ý chỗ nào có thể nói với chú Trương, ngày mai chú Trương lại kêu người đến sửa chữa lại.”
Trưởng thôn vào nhà và đốt đèn dầu hỏa lên.
Liễu Tiên Dao đánh giá căn nhà, nhiều đồ đạc trong nhà đều là đồ mới, được dọn dẹp rất sạch sẽ. Cô nhìn sang phòng ngủ, cả giường cũng là mới. Chăn ga trên giường cũng là đồ mới, xem ra đạo sĩ già tốn không ít tiền, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Khi vừa tiến vào tiểu viện, cô cũng đã nhìn kỹ, cửa viện ở hướng đông, vừa vào viện là có thể nhìn thấy giếng nước. Cái giếng này vừa mới được đào. Hướng đông là nhà bếp, hướng tây là nhà kho, cũng có thể là phòng thuốc.
Đạo sĩ già hiểu cô rất rõ, cô không giống người phương bắc, xây kệ bếp trong nhà chính. Phong thủy trong căn nhà này chắc chắn là do đạo sĩ già sắp đặt. Thứ duy nhất còn thiếu là nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro