Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng
Chương 9
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-10-20 20:14:45
Tuy nhiên, nhìn cách sắp đặt trong tiểu viện này, quả thật không thể xây nhà vệ sinh trong viện được. Đợi cô tính được vị trí và giờ hoàng đạo rồi xây một cái nhà vệ sinh ở bên ngoài mới được, cô không muốn đi nhà vệ sinh lộ thiên đâu, lỡ như gặp phải hàng xóm thì mất mặt chết.
“Cái tiểu viện này rất tốt, chúng cháu rất hài lòng. Chú Trương, làm phiền ngài rồi.”
“Các cháu hài lòng là được rồi.” Dù sao đạo sĩ già cũng cho ông ta hai trăm tệ tiền sửa chữa, ông ta cũng tốn không ít công sức. Nếu Tiểu Liễu cảm thấy hài lòng, vậy thì ông ta cũng không uổng phí công sức rồi.
“Cũng không còn sớm nữa, các cháu nghỉ ngơi sớm một chút, chú đi về trước. Sáng mai chú sẽ đưa cháu đi tham quan trạm y tế trong thôn, khi đó cần chuẩn bị cái gì thì viết ra, chú sẽ đi mua.”
“Được ạ. Chú Trương, chú đi thong thả.” Liễu Tiên Dao tiễn trưởng thôn ra ngoài.
“Cháu quay về đi, không cần tiễn đâu.” Trưởng thôn cầm đèn rời đi.
Liễu Tiên Dao đóng cửa viện, xoay người lại thì nhìn thấy Vương Dịch Chi.
“Cháu không ở trong nhà, đi theo cô làm gì.” Liễu Tiên Dao nhìn Vương Dịch Chi, cười hỏi. Vương Dịch Chi đi đến nắm tay cô, nói: “Cô ơi, sau này chúng ta sẽ ở đây sao? Cảm giác ở đây không tốt bằng trong quan.”
Hiển nhiên Vương Dịch Chi không quá hài lòng với nơi này.
Đương nhiên không tốt như trong quan rồi, trong quan bày trận pháp nên có linh khí. Nơi này gần như không có linh khí, tất nhiên sẽ không thoải mái như trong quan rồi.
"Thiết Đản, sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ sống ở đây lâu dài, cháu cần phải học được cách thích nghi và làm quen với nó. Nếu cháu không thích nghi được, vậy cháu hãy nghĩ cách để thay đổi nó. Chẳng hạn như học trận pháp, rồi bố trí một trận pháp giống như trận pháp trong quan. Như vậy không tốt hơn sao.”
Liễu Tiên Dao kéo Vương Dịch Chi đi vào trong nhà, vừa đi vừa dạy dỗ và khích lệ cậu ấy.
“Cô ơi, cháu có tên mà, cháu tên là Vương Dịch Chi. Tại sao cô lại gọi cháu là Thiết Đản?” Vương Dịch Chi không thích cái biệt danh Thiết Đản.
Đầu óc của đứa nhỏ này nảy số khá nhanh, Liễu Tiên Dao nhìn Vương Dịch Chi, cảm thấy nghi ngờ có phải vì không muốn học tập nên cậu ấy cố ý nói sang chuyện khác hay không.
Nhưng mà, Liễu Tiên Dao vẫn kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy: “Hiện nay, trên khắp cả nước đang thực hiện chính sách phá bỏ Tứ Cựu, vì vậy việc sắp xếp cho những người như đạo sĩ, bà đồng hay hòa thượng đều rất nguy hiểm. Nếu chúng ta đã quyết định xuống núi sinh sống, vậy thì không thể tiếp tục giữ thân phận đạo sĩ được.”
“Cháu có nhớ những gì mà trưởng thôn vừa nói không? Nếu sau này có ai trong thôn hỏi đến, cháu hãy nói theo lời của trưởng thôn, nói rằng chúng ta là con cháu của chiến hữu của trưởng thôn, là cô nhi của liệt sĩ, chúng ta đến nương nhờ trưởng thôn.”
Vương Dịch Chi gật đầu để bày tỏ: “Cháu nhớ rồi.”
Liễu Tiên Dao: “Còn về tên của chúng ta, hai cái tên Liễu Tiên Dao và Vương Dịch Chi khá khác biệt với tên của những thôn dân dưới núi, đặc biệt là tên của cô. Để người khác không lợi dụng tên của chúng ta, cô mới để cho trưởng thôn gọi cô là Tiểu Liễu, đồng thời cũng đặt cho cháu một biệt danh.” Thiết Đản là biệt danh tạm thời mà cô nghĩ ra cho Vương Dịch Chi.
“Trước kia đạo sĩ già đã từng dẫn cháu xuống núi, đi vào thôn. Cháu thấy những đứa trẻ ở trong thôn, nếu không phải tên là Cẩu Thặng, Cẩu Đản thì cũng là Thúy Hoa, Xuân Hoa. Cô cảm thấy cái tên Thiết Đản nghe vẫn êm tai hơn là Cẩu Đản hoặc Lư Đản, cháu thấy sao?”
“Hay cháu muốn được gọi là Cẩu Đản hoặc là Lư Đản?”
Liễu Tiên Dao nhìn Vương Dịch Chi, trưng cầu ý kiến của cậu ấy.
“Cháu nhất định phải có một cái biệt danh khó nghe như vậy sao?” Vẻ mặt của Vương Dịch Chi tràn đầy sự trong tình nguyện.
“Cái tiểu viện này rất tốt, chúng cháu rất hài lòng. Chú Trương, làm phiền ngài rồi.”
“Các cháu hài lòng là được rồi.” Dù sao đạo sĩ già cũng cho ông ta hai trăm tệ tiền sửa chữa, ông ta cũng tốn không ít công sức. Nếu Tiểu Liễu cảm thấy hài lòng, vậy thì ông ta cũng không uổng phí công sức rồi.
“Cũng không còn sớm nữa, các cháu nghỉ ngơi sớm một chút, chú đi về trước. Sáng mai chú sẽ đưa cháu đi tham quan trạm y tế trong thôn, khi đó cần chuẩn bị cái gì thì viết ra, chú sẽ đi mua.”
“Được ạ. Chú Trương, chú đi thong thả.” Liễu Tiên Dao tiễn trưởng thôn ra ngoài.
“Cháu quay về đi, không cần tiễn đâu.” Trưởng thôn cầm đèn rời đi.
Liễu Tiên Dao đóng cửa viện, xoay người lại thì nhìn thấy Vương Dịch Chi.
“Cháu không ở trong nhà, đi theo cô làm gì.” Liễu Tiên Dao nhìn Vương Dịch Chi, cười hỏi. Vương Dịch Chi đi đến nắm tay cô, nói: “Cô ơi, sau này chúng ta sẽ ở đây sao? Cảm giác ở đây không tốt bằng trong quan.”
Hiển nhiên Vương Dịch Chi không quá hài lòng với nơi này.
Đương nhiên không tốt như trong quan rồi, trong quan bày trận pháp nên có linh khí. Nơi này gần như không có linh khí, tất nhiên sẽ không thoải mái như trong quan rồi.
"Thiết Đản, sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ sống ở đây lâu dài, cháu cần phải học được cách thích nghi và làm quen với nó. Nếu cháu không thích nghi được, vậy cháu hãy nghĩ cách để thay đổi nó. Chẳng hạn như học trận pháp, rồi bố trí một trận pháp giống như trận pháp trong quan. Như vậy không tốt hơn sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Tiên Dao kéo Vương Dịch Chi đi vào trong nhà, vừa đi vừa dạy dỗ và khích lệ cậu ấy.
“Cô ơi, cháu có tên mà, cháu tên là Vương Dịch Chi. Tại sao cô lại gọi cháu là Thiết Đản?” Vương Dịch Chi không thích cái biệt danh Thiết Đản.
Đầu óc của đứa nhỏ này nảy số khá nhanh, Liễu Tiên Dao nhìn Vương Dịch Chi, cảm thấy nghi ngờ có phải vì không muốn học tập nên cậu ấy cố ý nói sang chuyện khác hay không.
Nhưng mà, Liễu Tiên Dao vẫn kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy: “Hiện nay, trên khắp cả nước đang thực hiện chính sách phá bỏ Tứ Cựu, vì vậy việc sắp xếp cho những người như đạo sĩ, bà đồng hay hòa thượng đều rất nguy hiểm. Nếu chúng ta đã quyết định xuống núi sinh sống, vậy thì không thể tiếp tục giữ thân phận đạo sĩ được.”
“Cháu có nhớ những gì mà trưởng thôn vừa nói không? Nếu sau này có ai trong thôn hỏi đến, cháu hãy nói theo lời của trưởng thôn, nói rằng chúng ta là con cháu của chiến hữu của trưởng thôn, là cô nhi của liệt sĩ, chúng ta đến nương nhờ trưởng thôn.”
Vương Dịch Chi gật đầu để bày tỏ: “Cháu nhớ rồi.”
Liễu Tiên Dao: “Còn về tên của chúng ta, hai cái tên Liễu Tiên Dao và Vương Dịch Chi khá khác biệt với tên của những thôn dân dưới núi, đặc biệt là tên của cô. Để người khác không lợi dụng tên của chúng ta, cô mới để cho trưởng thôn gọi cô là Tiểu Liễu, đồng thời cũng đặt cho cháu một biệt danh.” Thiết Đản là biệt danh tạm thời mà cô nghĩ ra cho Vương Dịch Chi.
“Trước kia đạo sĩ già đã từng dẫn cháu xuống núi, đi vào thôn. Cháu thấy những đứa trẻ ở trong thôn, nếu không phải tên là Cẩu Thặng, Cẩu Đản thì cũng là Thúy Hoa, Xuân Hoa. Cô cảm thấy cái tên Thiết Đản nghe vẫn êm tai hơn là Cẩu Đản hoặc Lư Đản, cháu thấy sao?”
“Hay cháu muốn được gọi là Cẩu Đản hoặc là Lư Đản?”
Liễu Tiên Dao nhìn Vương Dịch Chi, trưng cầu ý kiến của cậu ấy.
“Cháu nhất định phải có một cái biệt danh khó nghe như vậy sao?” Vẻ mặt của Vương Dịch Chi tràn đầy sự trong tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro