[Thập Niên] Trùng Sinh Năm 80: Người Vợ Xinh Đẹp Làm Chủ Gia Đình
Chu Tấn Nam, Em Trở Về Rồi 1
Đào Tam Nguyệt
2024-07-21 00:59:17
Nhóm Dịch: 1 0 2
Sắc mặt khó xử nhìn Hứa Trị Quốc.
Hứa Trị Quốc lập tức mặt mày đen lại: "Con muốn làm đứa vong ơn bạc nghĩa sao? Mẹ con nhường công việc cho con, bây giờ ngày nào cũng đi khắp nơi tìm việc làm thêm. Con còn ở trong nhà này không ăn không uống sao? Vậy mà còn dám mở miệng đòi tiền."
Hứa Khanh cười cười: "Ba, ba cũng đừng quên, con không chỉ nộp lương cho nhà, mỗi khi rảnh con may quần áo kiếm được tiền cũng đều nộp cho nhà, nhiều tiền như vậy lẽ nào đều để một mình con ăn hết sao?"
Hứa Trị Quốc nghẹn họng, luôn cảm thấy đứa con gái ngoan ngoãn trước nay, đột nhiên trở nên khác biệt.
Phang Lan Hân cũng có một dự cảm không lành, cảm thấy Hứa Khanh không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
Quầng mắt đỏ lên nhìn Hứa Khanh: "Khanh Khanh, con có ý kiến gì với mẹ sao?"
Hứa Khanh ánh mắt trong trẻo nhìn bà ta: "Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện."
Không biết tại sao câu nói này khiến Phang Lan Hân trong lòng giật mình, thậm chí cảm thấy ánh mắt của Hứa Khanh giống như nhìn thấu mọi thứ.
Hứa Khanh nói xong đi về phía cửa, vừa đi vừa buông một câu: "Con ra ngoài một chuyến, không cần đợi con."
Không nhìn phản ứng của Hứa Trị Quốc và Phang Lan Hân, thay giày rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhà họ Hứa ở trong khu tập thể của nhà máy sửa chữa ô tô tỉnh, tòa nhà cũ kỹ, bức tường loang lổ bị thời gian xói mòn không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Hứa Trị Quốc biết chạy chọt, ngồi vào vị trí tổ trưởng tổ bảo vệ của nhà máy sửa chữa ô tô, vì vậy được chia một căn hộ hai phòng ngủ chưa đầy sáu mươi mét vuông.
So với nhiều gia đình ba thế hệ chen chúc trong nhà tập thể thì tốt hơn nhiều, ít nhất không phải chen chúc trong hành lang để nấu cơm, không phải mùa đông còn phải chạy ra nhà vệ sinh công cộng.
Điểm không tốt duy nhất là phải chen chúc trong một căn phòng với Hứa Như Nguyệt, hai người từ nhỏ đã đấu đá nhau.
Nhưng mỗi lần Phang Lan Hân đều mắng Hứa Như Nguyệt, bất kể đúng sai đều bắt cô ta xin lỗi Hứa Khanh.
Vì vậy trong mắt tất cả mọi người hàng xóm, Phang Lan Hân là một người mẹ kế tốt bụng, thà thiệt thòi con mình.
Hứa Khanh vừa nghĩ vừa đi ra khỏi hành lang, không nhịn được cười lạnh, cô thật sự mù quáng!
Bây giờ cô còn một chuyện rất quan trọng phải làm.
Cô nhớ năm đó cũng vào ngày này, Hứa Như Nguyệt buổi tối về nói với cô, đã tìm Chu Tấn Nam nói chuyện, để anh từ bỏ việc cưới cô, kết quả Chu Tấn Nam lại nói với cô, anh không muốn cưới Hứa Khanh là một người phụ nữ không trong sạch, chỉ là gia đình ép buộc không còn cách nào khác.
Bây giờ nghĩ lại Hứa Như Nguyệt gặp Chu Tấn Nam chắc chắn sẽ không nói lời hay, mà Chu Tấn Nam cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến lúc cô chết, Chu Tấn Nam rơi nước mắt, còn chôn cất cô.
Cô cũng phải trả lại cho anh một phần tình cảm.
Tất nhiên, còn có đứa con cô mất đi.
Chỉ cần gả cho anh, đứa bé mới có thể trở về.
Hứa Khanh vội vã đi về phía khu tập thể của trường đại học tỉnh, lúc này trên đường lớn vẫn chưa có nhiều ô tô, thỉnh thoảng có vài chiếc xe buýt và xe điện, ngay cả xe đạp cũng không nhiều.
Hai bên đường cao nhất là tòa nhà năm tầng, trên tường còn sơn đủ loại khẩu hiệu.
Nhiều nhất là khẩu hiệu kế hoạch hóa gia đình.
Hứa Khanh không rảnh ngắm nhìn hồi ức, chỉ mong lúc này Hứa Như Nguyệt chưa tan học, chưa đi tìm Chu Tấn Nam.
Sắc mặt khó xử nhìn Hứa Trị Quốc.
Hứa Trị Quốc lập tức mặt mày đen lại: "Con muốn làm đứa vong ơn bạc nghĩa sao? Mẹ con nhường công việc cho con, bây giờ ngày nào cũng đi khắp nơi tìm việc làm thêm. Con còn ở trong nhà này không ăn không uống sao? Vậy mà còn dám mở miệng đòi tiền."
Hứa Khanh cười cười: "Ba, ba cũng đừng quên, con không chỉ nộp lương cho nhà, mỗi khi rảnh con may quần áo kiếm được tiền cũng đều nộp cho nhà, nhiều tiền như vậy lẽ nào đều để một mình con ăn hết sao?"
Hứa Trị Quốc nghẹn họng, luôn cảm thấy đứa con gái ngoan ngoãn trước nay, đột nhiên trở nên khác biệt.
Phang Lan Hân cũng có một dự cảm không lành, cảm thấy Hứa Khanh không còn nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
Quầng mắt đỏ lên nhìn Hứa Khanh: "Khanh Khanh, con có ý kiến gì với mẹ sao?"
Hứa Khanh ánh mắt trong trẻo nhìn bà ta: "Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện."
Không biết tại sao câu nói này khiến Phang Lan Hân trong lòng giật mình, thậm chí cảm thấy ánh mắt của Hứa Khanh giống như nhìn thấu mọi thứ.
Hứa Khanh nói xong đi về phía cửa, vừa đi vừa buông một câu: "Con ra ngoài một chuyến, không cần đợi con."
Không nhìn phản ứng của Hứa Trị Quốc và Phang Lan Hân, thay giày rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhà họ Hứa ở trong khu tập thể của nhà máy sửa chữa ô tô tỉnh, tòa nhà cũ kỹ, bức tường loang lổ bị thời gian xói mòn không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Hứa Trị Quốc biết chạy chọt, ngồi vào vị trí tổ trưởng tổ bảo vệ của nhà máy sửa chữa ô tô, vì vậy được chia một căn hộ hai phòng ngủ chưa đầy sáu mươi mét vuông.
So với nhiều gia đình ba thế hệ chen chúc trong nhà tập thể thì tốt hơn nhiều, ít nhất không phải chen chúc trong hành lang để nấu cơm, không phải mùa đông còn phải chạy ra nhà vệ sinh công cộng.
Điểm không tốt duy nhất là phải chen chúc trong một căn phòng với Hứa Như Nguyệt, hai người từ nhỏ đã đấu đá nhau.
Nhưng mỗi lần Phang Lan Hân đều mắng Hứa Như Nguyệt, bất kể đúng sai đều bắt cô ta xin lỗi Hứa Khanh.
Vì vậy trong mắt tất cả mọi người hàng xóm, Phang Lan Hân là một người mẹ kế tốt bụng, thà thiệt thòi con mình.
Hứa Khanh vừa nghĩ vừa đi ra khỏi hành lang, không nhịn được cười lạnh, cô thật sự mù quáng!
Bây giờ cô còn một chuyện rất quan trọng phải làm.
Cô nhớ năm đó cũng vào ngày này, Hứa Như Nguyệt buổi tối về nói với cô, đã tìm Chu Tấn Nam nói chuyện, để anh từ bỏ việc cưới cô, kết quả Chu Tấn Nam lại nói với cô, anh không muốn cưới Hứa Khanh là một người phụ nữ không trong sạch, chỉ là gia đình ép buộc không còn cách nào khác.
Bây giờ nghĩ lại Hứa Như Nguyệt gặp Chu Tấn Nam chắc chắn sẽ không nói lời hay, mà Chu Tấn Nam cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến lúc cô chết, Chu Tấn Nam rơi nước mắt, còn chôn cất cô.
Cô cũng phải trả lại cho anh một phần tình cảm.
Tất nhiên, còn có đứa con cô mất đi.
Chỉ cần gả cho anh, đứa bé mới có thể trở về.
Hứa Khanh vội vã đi về phía khu tập thể của trường đại học tỉnh, lúc này trên đường lớn vẫn chưa có nhiều ô tô, thỉnh thoảng có vài chiếc xe buýt và xe điện, ngay cả xe đạp cũng không nhiều.
Hai bên đường cao nhất là tòa nhà năm tầng, trên tường còn sơn đủ loại khẩu hiệu.
Nhiều nhất là khẩu hiệu kế hoạch hóa gia đình.
Hứa Khanh không rảnh ngắm nhìn hồi ức, chỉ mong lúc này Hứa Như Nguyệt chưa tan học, chưa đi tìm Chu Tấn Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro