[Thập Niên] Trùng Sinh Năm 80: Người Vợ Xinh Đẹp Làm Chủ Gia Đình
Chu Tấn Nam, Em Trở Về Rồi 2
Đào Tam Nguyệt
2024-07-21 00:59:17
Nhóm Dịch: 1 0 2
Ba mẹ Chu đều là trí thức, bs Chu Tấn Nam, Chu Thừa Văn là giáo sư của trường đại học tỉnh, vì ông nội có công lao hiển hách, cho nên ngay cả trong mười năm hỗn loạn đó.
Nhà họ Chu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn luôn sống trong khu tập thể của trường đại học tỉnh.
Là một căn nhà nhỏ có cổng riêng, trước cửa còn có một cây óc chó xanh tốt.
Hứa Khanh nhìn căn nhà nhỏ trong trí nhớ đã mơ hồ, sau đêm tân hôn cô và Chu Tấn Nam vẫn luôn ngủ riêng, không biết là Chu Tấn Nam cố ý tránh né.
Hay là vì cô sáng đi tối về, hai người ở cùng một mái nhà, mấy ngày cũng không gặp mặt.
Ba mẹ chồng cũng có ý kiến rất lớn với cô, nhiều hơn là sự khinh thường.
Hứa Khanh chậm bước chân lại, bây giờ nghĩ lại, hình như cô vì quá tin tưởng Phang Lan Hân và Hứa Như Nguyệt, mà bỏ qua Chu Tấn Nam, cũng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm hiểu về người này.
Lúc cô đang lơ đễnh, thì thấy Hứa Như Nguyệt đeo cặp sách quân đội, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước cửa căn nhà nhỏ.
Đang định giơ tay gõ cửa, thì cánh cửa gỗ màu đỏ son từ từ mở ra.
Một con chó quân đội lông bóng mượt uy phong lẫm liệt đi ra, đằng sau còn theo Chu Tấn Nam quấn băng ở mắt.
Ánh nắng xuyên qua cành lá cây óc chó chiếu lên mặt anh, phủ lên sống mũi cao thẳng và đôi môi hơi mỏng một lớp ánh sáng vàng nhạt, làn da vốn hơi đen đều trở nên sáng bóng.
Vai thẳng lưng, eo thon chân dài, chỉ là áo sơ mi trắng quần tây đen đơn giản.
Lại khiến anh mặc ra được chút phong thái công tử.
Hứa Khanh lặng lẽ trốn sau cây hoàng lan bên đường nhìn Chu Tấn Nam, lúc này anh không có tóc bạc ở thái dương, tuy rằng lạnh lùng nhưng trông lại trẻ trung như vậy, lại nhớ đến dáng vẻ anh khóc bên thi thể mình, không biết nước mắt đã nhòa đi đôi mắt.
Hứa Như Nguyệt không ngờ lại tình cờ gặp được Chu Tấn Nam, nhìn thấy con chó to đen trước mặt anh, sợ hãi lùi lại một bước, nở nụ cười tự cho là rất ngọt ngào: "Anh Chu, em có thể nói chuyện với anh về hôn sự của em gái em và anh không?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tấn Nam có chút dịu xuống, hơi nghiêng đầu tỏ ý anh đang lắng nghe.
Trong mắt Hứa Như Nguyệt lóe lên vẻ nham hiểm: "Em có thể nói một số lời sẽ xúc phạm đến anh, nhưng đó chính là lời từ đáy lòng của em gái em, cô ấy nói không muốn gả cho anh, một tên xấu xí, cô ấy nhìn thấy anh, một người mù thì sẽ gặp ác mộng! Ngay cả khi chị ấy không còn trong sạch, đi lấy một kẻ ăn xin cũng không muốn lấy anh..."
"Hứa Như Nguyệt! Câm miệng!"
Ba mẹ Chu đều là trí thức, bs Chu Tấn Nam, Chu Thừa Văn là giáo sư của trường đại học tỉnh, vì ông nội có công lao hiển hách, cho nên ngay cả trong mười năm hỗn loạn đó.
Nhà họ Chu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn luôn sống trong khu tập thể của trường đại học tỉnh.
Là một căn nhà nhỏ có cổng riêng, trước cửa còn có một cây óc chó xanh tốt.
Hứa Khanh nhìn căn nhà nhỏ trong trí nhớ đã mơ hồ, sau đêm tân hôn cô và Chu Tấn Nam vẫn luôn ngủ riêng, không biết là Chu Tấn Nam cố ý tránh né.
Hay là vì cô sáng đi tối về, hai người ở cùng một mái nhà, mấy ngày cũng không gặp mặt.
Ba mẹ chồng cũng có ý kiến rất lớn với cô, nhiều hơn là sự khinh thường.
Hứa Khanh chậm bước chân lại, bây giờ nghĩ lại, hình như cô vì quá tin tưởng Phang Lan Hân và Hứa Như Nguyệt, mà bỏ qua Chu Tấn Nam, cũng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm hiểu về người này.
Lúc cô đang lơ đễnh, thì thấy Hứa Như Nguyệt đeo cặp sách quân đội, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước cửa căn nhà nhỏ.
Đang định giơ tay gõ cửa, thì cánh cửa gỗ màu đỏ son từ từ mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một con chó quân đội lông bóng mượt uy phong lẫm liệt đi ra, đằng sau còn theo Chu Tấn Nam quấn băng ở mắt.
Ánh nắng xuyên qua cành lá cây óc chó chiếu lên mặt anh, phủ lên sống mũi cao thẳng và đôi môi hơi mỏng một lớp ánh sáng vàng nhạt, làn da vốn hơi đen đều trở nên sáng bóng.
Vai thẳng lưng, eo thon chân dài, chỉ là áo sơ mi trắng quần tây đen đơn giản.
Lại khiến anh mặc ra được chút phong thái công tử.
Hứa Khanh lặng lẽ trốn sau cây hoàng lan bên đường nhìn Chu Tấn Nam, lúc này anh không có tóc bạc ở thái dương, tuy rằng lạnh lùng nhưng trông lại trẻ trung như vậy, lại nhớ đến dáng vẻ anh khóc bên thi thể mình, không biết nước mắt đã nhòa đi đôi mắt.
Hứa Như Nguyệt không ngờ lại tình cờ gặp được Chu Tấn Nam, nhìn thấy con chó to đen trước mặt anh, sợ hãi lùi lại một bước, nở nụ cười tự cho là rất ngọt ngào: "Anh Chu, em có thể nói chuyện với anh về hôn sự của em gái em và anh không?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tấn Nam có chút dịu xuống, hơi nghiêng đầu tỏ ý anh đang lắng nghe.
Trong mắt Hứa Như Nguyệt lóe lên vẻ nham hiểm: "Em có thể nói một số lời sẽ xúc phạm đến anh, nhưng đó chính là lời từ đáy lòng của em gái em, cô ấy nói không muốn gả cho anh, một tên xấu xí, cô ấy nhìn thấy anh, một người mù thì sẽ gặp ác mộng! Ngay cả khi chị ấy không còn trong sạch, đi lấy một kẻ ăn xin cũng không muốn lấy anh..."
"Hứa Như Nguyệt! Câm miệng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro