Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Chỉ Giỏi Phá Củ...
2024-11-22 18:12:17
Trong lòng cô ta không nhịn được mà hâm mộ, ba hộp sữa mạch nha này, cũng gần bằng một tháng tiền lương của cô ta rồi.
"Giày vải này bao nhiêu tiền một đôi thế? Có cần phiếu vải không?"
Nhân viên hợp tác xã nói: "Năm hào một đôi, bây giờ chỉ còn mỗi lương thực là cần phiếu lương thực thôi, những thứ khác không cần có phiếu nữa, chỉ cần có tiền là đủ rồi."
Tinh thần Khương Như An lập tức tỉnh táo hơn hẳn, ánh mắt cô quét tới quét lui khắp hợp tác xã mua bán, cuối cùng mua mấy đôi giày vải, lại mua đủ vải cho người nhà mỗi người một bộ quần áo.
Ngoài ra, cô còn mua cả kẹo sữa thỏ trắng; hoa quả đóng hộp và thịt đóng hộp mà chỉ kẻ có tiền mới có thể ăn; dầu, tương, dấm, đường trắng; thêm cả bánh quế hoa lần trước được khen nữa...
Mãi đến khi cảm giác cái giỏ đầy ắp không thể nhét thêm nữa, côi mới chưa đã thèm ngừng tay lại.
Cô quay đầu nhìn về phía nhân viên hợp tác xã đang trợn tròn mắt, nói: "Nào, tính giúp tôi xem bao nhiêu tiền?"
Nhân viên hợp tác xã: "..." Gớm thật, con nhóc này chỉ giỏi phá sản thôi.
"Cô chờ một chút." Nhân viên hợp tác xã chậm rãi tính toán giá cả, tính qua tính lại tận ba lần, thấy không có sai số mới ngẩng đầu nhìn lên: "Tổng cộng ba mươi tám đồng sáu hào."
Còn nhiều hơn hai tháng tiền lương của cô ta nữa kìa, đây là con gái ngốc nhà ai thế, chỉ giỏi phá của thôi.
Mua nhiều đồ như vậy, kết quả còn chưa tiêu hết một trăm đồng.
Trong lòng Khương Như An thầm cảm thán, cô mở ví tiền, lấy ra hai tờ đại đoàn kết có mệnh giá lớn nhất, đặt chồng lên nhau rồi đưa cho nhân viên.
"Tôi đưa cô bốn mươi đồng, cô trả tôi một đồng bốn hào. Cô tính lại xem có đúng không?"
"Đúng rồi, cảm ơn."
Khương Như An cười híp mắt, cô cất đồ đạc vào giỏi theo thứ tự: những món đồ cứng rắn không dễ vỡ thì để ở dưới, mấy thứ dễ bị dập nát như bánh hoa quế thì để lên trên cùng, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng chất hết đồ vào giỏ.
Cô phủ tấm vải rách mình mang đến lên trên cùng để ngăn chặn tầm mắt của kẻ khác.
Giỏ chứa nhiều đồ nên rất nặng, Khương Như An cảm giác cả người mình đều bị sức nặng này ép đến lùn đi, thế nhưng vẻ mặt của cô vẫn không thay đổi, cô đeo giỏ lên lưng, vững vàng bước từng bước về phía cổng trấn trên.
Vừa đi được một đoạn, cô chợt cảm thấy sức nặng trên lưng mình đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều, đôi mày cô khẽ nhướng lên, vội vàng quay đầu lại, thì đối diện với một con ngươi đen nhánh, quen thuộc.
"Giày vải này bao nhiêu tiền một đôi thế? Có cần phiếu vải không?"
Nhân viên hợp tác xã nói: "Năm hào một đôi, bây giờ chỉ còn mỗi lương thực là cần phiếu lương thực thôi, những thứ khác không cần có phiếu nữa, chỉ cần có tiền là đủ rồi."
Tinh thần Khương Như An lập tức tỉnh táo hơn hẳn, ánh mắt cô quét tới quét lui khắp hợp tác xã mua bán, cuối cùng mua mấy đôi giày vải, lại mua đủ vải cho người nhà mỗi người một bộ quần áo.
Ngoài ra, cô còn mua cả kẹo sữa thỏ trắng; hoa quả đóng hộp và thịt đóng hộp mà chỉ kẻ có tiền mới có thể ăn; dầu, tương, dấm, đường trắng; thêm cả bánh quế hoa lần trước được khen nữa...
Mãi đến khi cảm giác cái giỏ đầy ắp không thể nhét thêm nữa, côi mới chưa đã thèm ngừng tay lại.
Cô quay đầu nhìn về phía nhân viên hợp tác xã đang trợn tròn mắt, nói: "Nào, tính giúp tôi xem bao nhiêu tiền?"
Nhân viên hợp tác xã: "..." Gớm thật, con nhóc này chỉ giỏi phá sản thôi.
"Cô chờ một chút." Nhân viên hợp tác xã chậm rãi tính toán giá cả, tính qua tính lại tận ba lần, thấy không có sai số mới ngẩng đầu nhìn lên: "Tổng cộng ba mươi tám đồng sáu hào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nhiều hơn hai tháng tiền lương của cô ta nữa kìa, đây là con gái ngốc nhà ai thế, chỉ giỏi phá của thôi.
Mua nhiều đồ như vậy, kết quả còn chưa tiêu hết một trăm đồng.
Trong lòng Khương Như An thầm cảm thán, cô mở ví tiền, lấy ra hai tờ đại đoàn kết có mệnh giá lớn nhất, đặt chồng lên nhau rồi đưa cho nhân viên.
"Tôi đưa cô bốn mươi đồng, cô trả tôi một đồng bốn hào. Cô tính lại xem có đúng không?"
"Đúng rồi, cảm ơn."
Khương Như An cười híp mắt, cô cất đồ đạc vào giỏi theo thứ tự: những món đồ cứng rắn không dễ vỡ thì để ở dưới, mấy thứ dễ bị dập nát như bánh hoa quế thì để lên trên cùng, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng chất hết đồ vào giỏ.
Cô phủ tấm vải rách mình mang đến lên trên cùng để ngăn chặn tầm mắt của kẻ khác.
Giỏ chứa nhiều đồ nên rất nặng, Khương Như An cảm giác cả người mình đều bị sức nặng này ép đến lùn đi, thế nhưng vẻ mặt của cô vẫn không thay đổi, cô đeo giỏ lên lưng, vững vàng bước từng bước về phía cổng trấn trên.
Vừa đi được một đoạn, cô chợt cảm thấy sức nặng trên lưng mình đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều, đôi mày cô khẽ nhướng lên, vội vàng quay đầu lại, thì đối diện với một con ngươi đen nhánh, quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro