Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Tình Cờ Gặp
2024-11-22 18:12:17
"Anh nâng giúp cho." Lâm Thừa Ngôn cảm nhận được sức nặng của cái giỏ thì không nhịn được mà cau mày.
Ban nãy, cách từ rất xa anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ, cô đeo chiếc giỏ lớn, khiến cơ thể cô thoạt nhìn càng nhỏ bé và yếu ớt hơn.
Chờ đến khi anh phản ứng lại thì mình đã đứng sau lưng đối phương, bàn tay cũng nâng giỏ của đối phương lên rồi.
Khương Như An không ngờ lại có thể gặp được Lâm Thừa Ngôn ở đây, cô nói ời cảm ơn rồi hỏi anh: "Anh lên trấn trên từ bao giờ thế? Sao lúc đi em không gặp anh?"
Lâm Thừa Ngôn trả lời: "Anh vừa từ thành phố về, xe của đồng nghiệp xảy ra chút vấn đề, anh đến đó sửa giúp."
"Anh còn biết sửa xe á?" Khương Như An cười tủm tỉm nhìn anh: "Anh giỏi quá."
Lâm Thừa Ngôn giơ tay xoa xoa sống mũi, chóp mũi anh khẽ phiếm hồng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ bình tĩnh: "Lúc vận chuyển đường dài, nếu xe gặp sự cố thì đều phải tự mình sửa, sửa nhiều là quen thôi."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía cổng trấn trên, Lâm Thừa Ngôn lên xe trước, sau đó dùng sức kéo cô gái đang khoác giỏ lên xe. Cơ bắp dưới ống tay áo nổi lên, thoạt nhìn chẳng tốn bao nhiêu sức.
Xa ba bánh lại một đường xốc nảy về thôn.
Cao Thúy Hoa nhớ kỹ lời dặn tối hôm qua của con gái, dặn bà trưa nay đến cửa thôn đón cô, nên dù chưa hết giờ làm việc, bà cũng ném toàn bộ những việc còn lại cho Khương Vĩ Quốc rồi lập tức chạy đến cổng thôn, vừa chờ vừa nói chuyện với những người phụ nữ bê chậu quần áo ra sông giặt.
Chờ nghe được âm thanh quen thuộc của tiếng xe ba bánh, Cao Thúy Hoa mới đứng dậy nói: "Không nói chuyện nữa, con gái tôi dặn tôi đi đón con bé."
"Sao thế? Con gái bà còn quên đường về nhà à, mà phải bảo người ra đón?"
"Đúng đó, đúng đó."
Cao Thúy Hoa bĩu môi: "Các bà thì biết cái gì?"
Lúc bà đi đến gần xe ba bánh, thì thấy Lâm Thừa Ngôn đang giúp con gái bà khiêng giỏ từ trên xe xuống đất. Không biết bên trong chiếc giỏ kia đựng thứ gì, vừa nhìn đã thấy nặng trịch.
Tầm mắt của Cao Thúy Hoa đảo quanh hai người, đi qua rồi cất tiếng hỏi: 'Hai đứa cùng đi trấn trên đấy à?"
"Thím ạ." Lâm Thừa Ngôn chào hỏi một tiếng, sau đó mới giải thích: "Không ạ, cháu vừa từ thành phố về, đúng lúc nhìn thấy An An đeo giỏ, nên thuận tay giúp đỡ một chút thôi."
Sắc mặt Cao Thúy Hoa lúc này mới tốt lên một chút.
Ban nãy, cách từ rất xa anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ, cô đeo chiếc giỏ lớn, khiến cơ thể cô thoạt nhìn càng nhỏ bé và yếu ớt hơn.
Chờ đến khi anh phản ứng lại thì mình đã đứng sau lưng đối phương, bàn tay cũng nâng giỏ của đối phương lên rồi.
Khương Như An không ngờ lại có thể gặp được Lâm Thừa Ngôn ở đây, cô nói ời cảm ơn rồi hỏi anh: "Anh lên trấn trên từ bao giờ thế? Sao lúc đi em không gặp anh?"
Lâm Thừa Ngôn trả lời: "Anh vừa từ thành phố về, xe của đồng nghiệp xảy ra chút vấn đề, anh đến đó sửa giúp."
"Anh còn biết sửa xe á?" Khương Như An cười tủm tỉm nhìn anh: "Anh giỏi quá."
Lâm Thừa Ngôn giơ tay xoa xoa sống mũi, chóp mũi anh khẽ phiếm hồng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ bình tĩnh: "Lúc vận chuyển đường dài, nếu xe gặp sự cố thì đều phải tự mình sửa, sửa nhiều là quen thôi."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía cổng trấn trên, Lâm Thừa Ngôn lên xe trước, sau đó dùng sức kéo cô gái đang khoác giỏ lên xe. Cơ bắp dưới ống tay áo nổi lên, thoạt nhìn chẳng tốn bao nhiêu sức.
Xa ba bánh lại một đường xốc nảy về thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Thúy Hoa nhớ kỹ lời dặn tối hôm qua của con gái, dặn bà trưa nay đến cửa thôn đón cô, nên dù chưa hết giờ làm việc, bà cũng ném toàn bộ những việc còn lại cho Khương Vĩ Quốc rồi lập tức chạy đến cổng thôn, vừa chờ vừa nói chuyện với những người phụ nữ bê chậu quần áo ra sông giặt.
Chờ nghe được âm thanh quen thuộc của tiếng xe ba bánh, Cao Thúy Hoa mới đứng dậy nói: "Không nói chuyện nữa, con gái tôi dặn tôi đi đón con bé."
"Sao thế? Con gái bà còn quên đường về nhà à, mà phải bảo người ra đón?"
"Đúng đó, đúng đó."
Cao Thúy Hoa bĩu môi: "Các bà thì biết cái gì?"
Lúc bà đi đến gần xe ba bánh, thì thấy Lâm Thừa Ngôn đang giúp con gái bà khiêng giỏ từ trên xe xuống đất. Không biết bên trong chiếc giỏ kia đựng thứ gì, vừa nhìn đã thấy nặng trịch.
Tầm mắt của Cao Thúy Hoa đảo quanh hai người, đi qua rồi cất tiếng hỏi: 'Hai đứa cùng đi trấn trên đấy à?"
"Thím ạ." Lâm Thừa Ngôn chào hỏi một tiếng, sau đó mới giải thích: "Không ạ, cháu vừa từ thành phố về, đúng lúc nhìn thấy An An đeo giỏ, nên thuận tay giúp đỡ một chút thôi."
Sắc mặt Cao Thúy Hoa lúc này mới tốt lên một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro