Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Đến Thư Viện
2024-11-22 18:12:17
Ánh mắt Tô ý khẽ lóe lên, cô ta nói như đã có dự tính từ trước: "Mẹ cứ yên tâm đi, không trốn thoát được đâu."
----
Cuối cùng Khương Như An vẫn dành ra chút thời gian, cô định lên bưu điện ở trấn trên gửi bản thảo mà mình đã viết xong đến tòa soạn.
Hai ngày nay cô cũng không rảnh rỗi, cô viết tổng cộng hai truyện ngắn khoảng bốn, năm nghìn chữ và một bộ truyện dài khoảng ba mươi nghìn chữ.
Do không chắc mình có được nhận hay không, nên cô chuẩn bị nhiều bản thảo một chút, lo trước khỏi họa.
Thôn Hồng Tinh cách trấn trên khoảng bốn mươi dặm, nếu đi bộ cũng phải mất đến ba bốn tiếng đồng hồ, nếu muốn nhanh hơn thì phải dậy thật sớm ra cổng thôn chờ xe ba bánh.
Vì thế, Khương Như An dậy thật sớm, nói với Cao Thúy Hoa rằng mình lên thư viện ở trấn trên đọc sách, Cao Thúy Hoa cũng biết con gái mình thích đọc sách, cho nên bà không ngăn cản, mà chỉ hỏi trên người cô có còn tiền không.
"Có ạ.” Khương Như An lấy một đồng từ trong túi ra cho bà xem, đây là tiền Cao Thúy Hoa đưa cho nguyên chủ, sau đó nguyên chủ tích cóp gần, cuối cùng được một đồng. Không thể không khen nguyên chủ biết tiết kiệm.
Đừng thấy chỉ có một đồng tiền, ở thời đại này, một đồng tiền có thể mua được rất nhiều thứ.
Ngồi xe ba bánh cả đi cả về cũng chỉ mất bốn hào mà thôi, một hào có thể mua được rất nhiều kẹo cứng có giá rẻ nhất.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhận quả trứng luộc mà Cao Thúy Hoa đưa cho, sau đó cầm bản thảo ra ngoài.
Trời vẫn chưa sáng, trong những bụi cỏ hai bên đường không ngừng vang lên tiếng kêu của ếch, nhái, ngẩng đầu nhìn lên trời có thể thấy vầng trăng lưỡi liềm treo giữa trời, sáng rực như trăng rằm và cả những vì sao lấp lánh ở bên cạnh nữa.
Tuy thời đại này nghèo thật, nhưng môi trường thật sự rất tốt.
Khương Như An đi đến cổng thôn, nhìn thấy bãi đất trống ngoài cổng thôn có một chiếc xe ba bánh đã chờ sẵn, cô trèo lên thùng xe, đưa cho tài xế ở phía trước hai hào, sau đó tìm bữa một vị trí trống rồi ngồi xuống.
"Ôi chao, nhóc Như An, cháu cũng lên trấn trên à?"
Khương Như An nhìn về thím vừa cất tiếng, cô cười trả lời: "Dạ, cháu đến thư viện đọc sách."
"Sao lại chăm chỉ thế cơ chứ? Khó trách thành tích có thể tốt như vậy."
"Nhìn lại thằng con nhà tôi xem, được nghỉ cũng không biết lần mò đi đâu, cả ngày không có mặt ở nhà."
----
Cuối cùng Khương Như An vẫn dành ra chút thời gian, cô định lên bưu điện ở trấn trên gửi bản thảo mà mình đã viết xong đến tòa soạn.
Hai ngày nay cô cũng không rảnh rỗi, cô viết tổng cộng hai truyện ngắn khoảng bốn, năm nghìn chữ và một bộ truyện dài khoảng ba mươi nghìn chữ.
Do không chắc mình có được nhận hay không, nên cô chuẩn bị nhiều bản thảo một chút, lo trước khỏi họa.
Thôn Hồng Tinh cách trấn trên khoảng bốn mươi dặm, nếu đi bộ cũng phải mất đến ba bốn tiếng đồng hồ, nếu muốn nhanh hơn thì phải dậy thật sớm ra cổng thôn chờ xe ba bánh.
Vì thế, Khương Như An dậy thật sớm, nói với Cao Thúy Hoa rằng mình lên thư viện ở trấn trên đọc sách, Cao Thúy Hoa cũng biết con gái mình thích đọc sách, cho nên bà không ngăn cản, mà chỉ hỏi trên người cô có còn tiền không.
"Có ạ.” Khương Như An lấy một đồng từ trong túi ra cho bà xem, đây là tiền Cao Thúy Hoa đưa cho nguyên chủ, sau đó nguyên chủ tích cóp gần, cuối cùng được một đồng. Không thể không khen nguyên chủ biết tiết kiệm.
Đừng thấy chỉ có một đồng tiền, ở thời đại này, một đồng tiền có thể mua được rất nhiều thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi xe ba bánh cả đi cả về cũng chỉ mất bốn hào mà thôi, một hào có thể mua được rất nhiều kẹo cứng có giá rẻ nhất.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhận quả trứng luộc mà Cao Thúy Hoa đưa cho, sau đó cầm bản thảo ra ngoài.
Trời vẫn chưa sáng, trong những bụi cỏ hai bên đường không ngừng vang lên tiếng kêu của ếch, nhái, ngẩng đầu nhìn lên trời có thể thấy vầng trăng lưỡi liềm treo giữa trời, sáng rực như trăng rằm và cả những vì sao lấp lánh ở bên cạnh nữa.
Tuy thời đại này nghèo thật, nhưng môi trường thật sự rất tốt.
Khương Như An đi đến cổng thôn, nhìn thấy bãi đất trống ngoài cổng thôn có một chiếc xe ba bánh đã chờ sẵn, cô trèo lên thùng xe, đưa cho tài xế ở phía trước hai hào, sau đó tìm bữa một vị trí trống rồi ngồi xuống.
"Ôi chao, nhóc Như An, cháu cũng lên trấn trên à?"
Khương Như An nhìn về thím vừa cất tiếng, cô cười trả lời: "Dạ, cháu đến thư viện đọc sách."
"Sao lại chăm chỉ thế cơ chứ? Khó trách thành tích có thể tốt như vậy."
"Nhìn lại thằng con nhà tôi xem, được nghỉ cũng không biết lần mò đi đâu, cả ngày không có mặt ở nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro