Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Thị Trấn
2024-11-22 18:12:17
"Ôi, nhà tôi cũng thế mà. Ít nhất con cô còn có thể làm giúp vài chuyện, còn thằng con nhà tôi lười chảy thây ra."
"Thằng nhóc nhà tôi còn nói cho dù có bắt nó học thế nào, thành tích cũng không tốt lên được đâu, chọc cho tôi tức chết mà."
"..."
Trong khi những thím, bác trong xe bắt đầu kể chuyện nhà, xe ba bánh đã bắt đầu di chuyển lắc lư.
Đường đất xóc nảy, xe ba bánh phát ra những âm thanh cót két, thậm chí âm thanh cót két này còn hăng say hơn, át cả tiếng người trò chuyện.
Thi thoảng tiếng cười nói đan xen vào nhau, gió cuốn theo những tin đồn lan đi thật ra.
Xe đến thị trấn nhỏ, Khương Như An vừa nhảy xuống xe, chợt nghe tài xế lái xe gọi cô: "Nhóc Như An à, khoảng mười giờ xe chú sẽ về, cháu đọc sách cũng đừng quên thời gian nhé."
Khương Như An cao giọng đáp lại: "Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Lý ạ."
Hôm nay họp chợ, nên trấn trên vô cùng đông đúc. Mấy phiến đá dưới chân bị đạp đến nhẵn ra, mơ hồ có thể thấy lớp rêu xanh dưới đá, tiếng giẫm rất nhỏ bị bao phủ trong tiếng ồn ào giữa người với người.
Khương Như An muốn đến bưu điện, trên đường đi có đi ngang qua hợp tác xã mua bán, cô khẽ liếc mắt nhìn về phía đó.
Thấy người người chen lấn nhau, từ khoảng cách xa như cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của nhân viên hợp tác xã: "Ôi chao, đừng chen lấn nữa, xếp hàng đi, từng người từng người một. Tôi chẳng biết ai mua cái gì mà bán cả."
"Cho tôi ba thước vải bố."
"Đồng chí, chỗ các cô có cái này với cái này không?"
"Cho một hộp thuốc lá."
"..."
Khương Như An bước từng bước chậm rãi đi đến bưu điện, ở đây không quá đông người, nên cũng không cần xếp hàng.
Sau khi điền xong thông tin, cô bèn gửi mấy bản thảo của mình đến tòa soạn, việc còn lại là đợi bên phía tòa soạn trả lời.
Cô cũng không vội về nhà, nên đến hợp tác xã mua bán đi dạo một vòng, cuối cùng mua một túi đường viên nhỏ và mấy miếng bánh hoa quế bọc trong giấy dầu, tiêu hết tổng cộng một hào rưỡi. Bánh hoa quế khá đắt, tận một hào.
Vất vả lắm mới chen ra khỏi hợp tác xã mua bán, Khương Như An không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại chậm rãi đi về phía cửa trấn trên.
Trên cơ bản, nhà cửa ở trấn trên đều là gạch đen tường trắng, trên tường chi chít những dòng chữ được viết bằng sơn đỏ, chẳng hạn như "Đoàn kết là sức mạnh", "Lao động là vinh quang",...
"Thằng nhóc nhà tôi còn nói cho dù có bắt nó học thế nào, thành tích cũng không tốt lên được đâu, chọc cho tôi tức chết mà."
"..."
Trong khi những thím, bác trong xe bắt đầu kể chuyện nhà, xe ba bánh đã bắt đầu di chuyển lắc lư.
Đường đất xóc nảy, xe ba bánh phát ra những âm thanh cót két, thậm chí âm thanh cót két này còn hăng say hơn, át cả tiếng người trò chuyện.
Thi thoảng tiếng cười nói đan xen vào nhau, gió cuốn theo những tin đồn lan đi thật ra.
Xe đến thị trấn nhỏ, Khương Như An vừa nhảy xuống xe, chợt nghe tài xế lái xe gọi cô: "Nhóc Như An à, khoảng mười giờ xe chú sẽ về, cháu đọc sách cũng đừng quên thời gian nhé."
Khương Như An cao giọng đáp lại: "Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Lý ạ."
Hôm nay họp chợ, nên trấn trên vô cùng đông đúc. Mấy phiến đá dưới chân bị đạp đến nhẵn ra, mơ hồ có thể thấy lớp rêu xanh dưới đá, tiếng giẫm rất nhỏ bị bao phủ trong tiếng ồn ào giữa người với người.
Khương Như An muốn đến bưu điện, trên đường đi có đi ngang qua hợp tác xã mua bán, cô khẽ liếc mắt nhìn về phía đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy người người chen lấn nhau, từ khoảng cách xa như cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của nhân viên hợp tác xã: "Ôi chao, đừng chen lấn nữa, xếp hàng đi, từng người từng người một. Tôi chẳng biết ai mua cái gì mà bán cả."
"Cho tôi ba thước vải bố."
"Đồng chí, chỗ các cô có cái này với cái này không?"
"Cho một hộp thuốc lá."
"..."
Khương Như An bước từng bước chậm rãi đi đến bưu điện, ở đây không quá đông người, nên cũng không cần xếp hàng.
Sau khi điền xong thông tin, cô bèn gửi mấy bản thảo của mình đến tòa soạn, việc còn lại là đợi bên phía tòa soạn trả lời.
Cô cũng không vội về nhà, nên đến hợp tác xã mua bán đi dạo một vòng, cuối cùng mua một túi đường viên nhỏ và mấy miếng bánh hoa quế bọc trong giấy dầu, tiêu hết tổng cộng một hào rưỡi. Bánh hoa quế khá đắt, tận một hào.
Vất vả lắm mới chen ra khỏi hợp tác xã mua bán, Khương Như An không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại chậm rãi đi về phía cửa trấn trên.
Trên cơ bản, nhà cửa ở trấn trên đều là gạch đen tường trắng, trên tường chi chít những dòng chữ được viết bằng sơn đỏ, chẳng hạn như "Đoàn kết là sức mạnh", "Lao động là vinh quang",...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro