Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Trả Tiền Sính L...
2024-11-22 18:12:17
Điền Phương bị biểu cảm của Cao Thúy Hoa dọa sợ run chân, trong lòng bà ta thầm mắng hai mẹ con Lưu Nga ở bên cạnh đến máu chó đầy đầu.
Ban đầu bà ta không định dẫn theo hai mẹ con bọn họ, thế nhưng hai mẹ con này vô cùng khó chơi, nằng nặc đòi đi theo.
Cứ làm như bà ta không biết suy nghĩ nhỏ nhen trong lòng hai mẹ con bọn họ vậy, không phải do lúc trước bị nhà họ Khương đánh trước mặt người trong thôn nên thấy mất mặt, bây giờ muốn nhân cơ hội này để đòi lại đấy ư?
Bọn họ cũng không nghĩ lại xem Cao Thúy Hoa là người có tích cách thế nào, bà sẽ càng dẫm nát thể diện của các người hơn cho xem.
Điền Phương vừa tức vừa mất kiên nhẫn, tất nhiên trên mặt cũng lộ ra chút cảm xúc.
Cái này bị Cao Thúy Hoa nhìn thấy, lông mi bà lập tức dựng thẳng lên, bà lạnh giọng hỏi:
"Sao, thiếu kiên nhẫn thế cơ à, còn sợ nhà họ Khương chúng tôi bám lấy các người không buông chắc? Bà yên tâm, cho dù hôm nay bà không đến từ hôn, thì hai hôm nữa tôi cũng sẽ đến tìm bà để bàn chuyện này thôi. Vào đi, đừng có chắn trước cửa, nhìn đã thấy phiền rồi."
Bà xoay người lại, dặn con trai cả đến xin đại đội trưởng cho bà và chồng nghỉ một ngày, đồng thời cũng bảo mấy đứa con trai và con dâu khác cứ đi làm đi, đừng chậm trễ thời gian, ở nhà có bà và Khương Vĩ Quốc là được rồi.
Nhóm người đi vào nhà chính, Cao Thúy Nga thuận miệng bảo bọn họ ngồi, bà dẫn đầu ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm vào Điền Phương.
Một lát sau, Khương Vĩ Quốc cũng đi ra, móc tiền từ trong túi ra đưa cho bà.
Cao Thúy Hoa nhận tiền rồi đập mạnh xuống bàn, khiến cái bàn kêu cọt kẹt: "Cầm đi! Đây là hai mươi đồng tiền các người mang đến hồi đính hôn, không thiếu một xu, các người cầm về hết đi. Nếu lo lắng nhà chúng tôi ăn bớt, thì đếm luôn ở đây cũng được."
Vừa thấy tiền, Lưu Nga đã nhìn chòng chọc vào hai mươi tệ trên bàn, không thể rời mắt được.
"Đếm cái gì mà đếm, sao tôi lại không tin bà cho được?" Điền Phương cười gượng hai tiếng, nhìn thấy ánh mắt của Lưu Nga ngồi cạnh vẫn luôn dán chặt lên số tiền trên bàn, biểu cảm trên mặt hiện rõ sự tham lam, trong lòng bà ta phiền chết đi được.
Sau khi cất tiền vào túi, bà ta lại nói tiếp: "Thúy Hoa này, chuyện này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tôi cũng không có cách nào cả, bà có thể hiểu cho tôi không? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, cũng đừng vì chuyện này mà xa cách nhau."
Ban đầu bà ta không định dẫn theo hai mẹ con bọn họ, thế nhưng hai mẹ con này vô cùng khó chơi, nằng nặc đòi đi theo.
Cứ làm như bà ta không biết suy nghĩ nhỏ nhen trong lòng hai mẹ con bọn họ vậy, không phải do lúc trước bị nhà họ Khương đánh trước mặt người trong thôn nên thấy mất mặt, bây giờ muốn nhân cơ hội này để đòi lại đấy ư?
Bọn họ cũng không nghĩ lại xem Cao Thúy Hoa là người có tích cách thế nào, bà sẽ càng dẫm nát thể diện của các người hơn cho xem.
Điền Phương vừa tức vừa mất kiên nhẫn, tất nhiên trên mặt cũng lộ ra chút cảm xúc.
Cái này bị Cao Thúy Hoa nhìn thấy, lông mi bà lập tức dựng thẳng lên, bà lạnh giọng hỏi:
"Sao, thiếu kiên nhẫn thế cơ à, còn sợ nhà họ Khương chúng tôi bám lấy các người không buông chắc? Bà yên tâm, cho dù hôm nay bà không đến từ hôn, thì hai hôm nữa tôi cũng sẽ đến tìm bà để bàn chuyện này thôi. Vào đi, đừng có chắn trước cửa, nhìn đã thấy phiền rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà xoay người lại, dặn con trai cả đến xin đại đội trưởng cho bà và chồng nghỉ một ngày, đồng thời cũng bảo mấy đứa con trai và con dâu khác cứ đi làm đi, đừng chậm trễ thời gian, ở nhà có bà và Khương Vĩ Quốc là được rồi.
Nhóm người đi vào nhà chính, Cao Thúy Nga thuận miệng bảo bọn họ ngồi, bà dẫn đầu ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm vào Điền Phương.
Một lát sau, Khương Vĩ Quốc cũng đi ra, móc tiền từ trong túi ra đưa cho bà.
Cao Thúy Hoa nhận tiền rồi đập mạnh xuống bàn, khiến cái bàn kêu cọt kẹt: "Cầm đi! Đây là hai mươi đồng tiền các người mang đến hồi đính hôn, không thiếu một xu, các người cầm về hết đi. Nếu lo lắng nhà chúng tôi ăn bớt, thì đếm luôn ở đây cũng được."
Vừa thấy tiền, Lưu Nga đã nhìn chòng chọc vào hai mươi tệ trên bàn, không thể rời mắt được.
"Đếm cái gì mà đếm, sao tôi lại không tin bà cho được?" Điền Phương cười gượng hai tiếng, nhìn thấy ánh mắt của Lưu Nga ngồi cạnh vẫn luôn dán chặt lên số tiền trên bàn, biểu cảm trên mặt hiện rõ sự tham lam, trong lòng bà ta phiền chết đi được.
Sau khi cất tiền vào túi, bà ta lại nói tiếp: "Thúy Hoa này, chuyện này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tôi cũng không có cách nào cả, bà có thể hiểu cho tôi không? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, cũng đừng vì chuyện này mà xa cách nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro