Thập Niên: Xuyên Nhanh Thành Nữ Chính Pháo Hôi
Từ Hôn Đi
2024-11-22 18:12:17
Khương Như An có chút khó hiểu, thế nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại rồi mà vẫn không nhận ra có chỗ nào bất thường, cô bèn không thèm để ý nữa.
Cô đi ra ngoài múc nước ấm rửa mặt, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.
Ở thời đại này, tối đến cũng chẳng có trò gì để giải trí cả, hơn nữa mọi người đều mệt nhọc cả ngày rồi, nên chỉ muốn lên giường ngủ một giấc ngon mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, cả thôn đã yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu của ếch nhái truyền đến từ bụi cỏ ở bờ ruộng.
Ộp ộp ộp ộp ộp ộp...
----
Bữa sáng do Cao Thúy Hoa chuẩn bị, bởi vì bà là người dậy sớm nhất trong nhà, sau đó là ba chị dâu, cuối cùng là Khương Vĩ Quốc và ba anh em nhà họ Khương.
Sau khi cơm nước xong, cả gia đình lại khiêng cuốc định ra đồng làm việc, Cao Thúy Hoa gọi với về phía phòng của Khương Như An: "An An, mẹ có để phần bữa sáng cho con ở trong bếp đó, nếu đói bụng thì từ hâm nóng ra nhé..."
Sau đó, bà quay đầu nhìn về phía Đại Nha vừa thức dậy, dặn dò cô bé đưa mấy đưa em trai, em gái đi đào giun về cho gà ăn.
Hai ngày nay gà nhà nuôi không đẻ trứng, trứng gà tích trữ trong nhà cũng sắp hết rồi, cũng không biết có phải gần đây nó không khỏe hay không, nếu cuối cùng vẫn không đẻ, chỉ đành lấy vỏ lúa mạch cho chúng nó ăn thôi.
Nghĩ thế, Cao Thúy Hoa lại thấy đau lòng. Mấy người vừa mở cửa ra, lại đúng lúc chạm mặt mấy người Điền Phương.
Nhìn thấy phía sau Điền Phương còn có Kiều Hạo, Lưu Nga và Tô Ý, sắc mặt của bà lập tức sa sầm xuống, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn: "Mới sáng sớm đứng trước cửa nhà tôi làm gì? Định mang vận xui đến nhà tôi chứ gì?"
"Cái đó, Thúy Hoa..." Nụ cười của Điền Phương tràn ngập xấu hổ, vẻ mặt thoạt nhìn cũng có chút căng thẳng, bà ta xoa xoa đôi bàn tay rồi ấp úng cất tiếng: "Bà có thời gian không? Nếu không hôm nay chúng ta nói chút chuyện... ừm, chuyện từ hôn đi."
Đôi mắt của Cao Thúy Hoa nheo lại, cả người bà lập tức tỏa ra hơi thở chết chóc.
Được đấy, tối hôm bà và con gái vừa mới nhắc đến chuyện chờ hai hôm nữa hết bận sẽ đến nhà bọn họ từ hôn, mới sáng ra, nhà họ Kiều đã vội vàng đến cửa từ hôn.
Mà từ hôn cũng thôi đi, vậy mà lại dám dẫn theo Lưu Nga và Tô Ý, đây là có ý gì, muốn xé rách mặt với nhà họ Khương bọn họ đúng không? Phi, tưởng nhà họ Khương bọn họ thèm khát mối hôn sự này chắc!
Cô đi ra ngoài múc nước ấm rửa mặt, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.
Ở thời đại này, tối đến cũng chẳng có trò gì để giải trí cả, hơn nữa mọi người đều mệt nhọc cả ngày rồi, nên chỉ muốn lên giường ngủ một giấc ngon mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, cả thôn đã yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu của ếch nhái truyền đến từ bụi cỏ ở bờ ruộng.
Ộp ộp ộp ộp ộp ộp...
----
Bữa sáng do Cao Thúy Hoa chuẩn bị, bởi vì bà là người dậy sớm nhất trong nhà, sau đó là ba chị dâu, cuối cùng là Khương Vĩ Quốc và ba anh em nhà họ Khương.
Sau khi cơm nước xong, cả gia đình lại khiêng cuốc định ra đồng làm việc, Cao Thúy Hoa gọi với về phía phòng của Khương Như An: "An An, mẹ có để phần bữa sáng cho con ở trong bếp đó, nếu đói bụng thì từ hâm nóng ra nhé..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, bà quay đầu nhìn về phía Đại Nha vừa thức dậy, dặn dò cô bé đưa mấy đưa em trai, em gái đi đào giun về cho gà ăn.
Hai ngày nay gà nhà nuôi không đẻ trứng, trứng gà tích trữ trong nhà cũng sắp hết rồi, cũng không biết có phải gần đây nó không khỏe hay không, nếu cuối cùng vẫn không đẻ, chỉ đành lấy vỏ lúa mạch cho chúng nó ăn thôi.
Nghĩ thế, Cao Thúy Hoa lại thấy đau lòng. Mấy người vừa mở cửa ra, lại đúng lúc chạm mặt mấy người Điền Phương.
Nhìn thấy phía sau Điền Phương còn có Kiều Hạo, Lưu Nga và Tô Ý, sắc mặt của bà lập tức sa sầm xuống, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn: "Mới sáng sớm đứng trước cửa nhà tôi làm gì? Định mang vận xui đến nhà tôi chứ gì?"
"Cái đó, Thúy Hoa..." Nụ cười của Điền Phương tràn ngập xấu hổ, vẻ mặt thoạt nhìn cũng có chút căng thẳng, bà ta xoa xoa đôi bàn tay rồi ấp úng cất tiếng: "Bà có thời gian không? Nếu không hôm nay chúng ta nói chút chuyện... ừm, chuyện từ hôn đi."
Đôi mắt của Cao Thúy Hoa nheo lại, cả người bà lập tức tỏa ra hơi thở chết chóc.
Được đấy, tối hôm bà và con gái vừa mới nhắc đến chuyện chờ hai hôm nữa hết bận sẽ đến nhà bọn họ từ hôn, mới sáng ra, nhà họ Kiều đã vội vàng đến cửa từ hôn.
Mà từ hôn cũng thôi đi, vậy mà lại dám dẫn theo Lưu Nga và Tô Ý, đây là có ý gì, muốn xé rách mặt với nhà họ Khương bọn họ đúng không? Phi, tưởng nhà họ Khương bọn họ thèm khát mối hôn sự này chắc!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro