Ở Nhờ
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Lục Kiều ngần đầu nhìn lên, vừa liếc mắt đã thấy được cô gái nhỏ gặp ở cầu thang lần trước.
Cô gái nhỏ đó cũng nhìn thấy Lục Kiều đang đứng dựa vào tường, chỉ thấy cô ấy cắn cắn môi, do dự một lúc rồi mới mở miệng:
“Nhà Lục Hướng Bắc tối nay sẽ không về, nói là qua nhà bà ngoài ở lại một đêm.”
Thật đúng là không khéo, bởi vì vội vàng đưa Lục Hoa Minh đến bệnh viện nên Lục Kiều cũng không mang tiền, Lý Thúy Hoa đưa cho năm tệ thì Lục Kiều đã lấy mua cơm trưa và cơm tối cho cha mình rồi, bây giờ trong túi cô còn sạch hơn trên mặt nữa.
Cho nên là đêm nay cô phải ngủ ngoài đường sao?
“Cảm ơn cô.” Lục Kiều lên tiếng nói cảm ơn rồi nhấc chân lên chuẩn bị rời khỏi đây tính cách khác.
Ngủ ngoài đường thì chắc chắn là không thể nào, bởi vì cái gọi là xe đến chân núi ắt có đường, một người sống sờ sờ như cô còn có thể để chết vì nghẹn nước tiểu sao?
Cô gái nhỏ trông thấy động tác quay đầu của Lục Kiều thì mở miệng một lần nữa: “Cô có muốn đến nhà tôi không?”
“Hả?” Lục Kiều ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cặp mắt ngập nước kia nhìn cô gái nhỏ chằm chằm: “Được chứ? Có quấy rầy đến nhà cô không?”
“Không sao đâu, nhà tôi chỉ có một mình tôi.”Cô gái nhỏ bị Lục Kiều nhìn chằm chằm thì sắc mặt đỏ bừng lên.
Lục Kiều đi theo cô gái nhỏ lên lầu, đi đến trước một cánh cửa.
“À đúng rồi, vẫn chưa biết cô tên là gì?” Lục Kiều chủ động mở miệng hỏi.
“Tôi tên là Liêu Trinh.”
“Xin chào Liêu Trinh, tôi tên là Lục Kiều.” Đôi mắt Lục Kiều cong cong, nở một nụ cười.
“Chào cô.” Liêu Trinh đáp lại hai chữ.
Lúc này Liêu Trinh dùng chìa khóa mở cửa ra, hai người một trước một sau đi vào.
Sau khi đi vào trong nhà thì Lục Kiều hơi nheo nheo mắt, trong phòng có rất nhiều chỗ được dán bùa màu vàng lên, nếu như là người khác nhìn thấy cảnh tượng này trong nhà thì chắc chắn là bị dọa sợ, nhưng mà Lục Kiều thì không.
Dường như Liêu Trinh có chút thấp thỏm, lén lút nhìn Lục Kiều một cái rồi mới lên tiếng: “Thật là ngại quá, có phải là làm cô sợ rồi không?”
“Không sao, chỉ có điều sao trong nhà này lại dán nhiều bùa như vậy?” Lục Kiều hỏi.
“Gần đây tôi ngủ buổi tối rất sợ hãi, cho nên đã tìm người làm mấy cái này rồi tự tôi dán lên, nếu như cô không muốn ở lại…”
“Không sao đâu, tôi vẫn chưa cảm ơn cô đã cho tôi tá túc lại đây, về phần mấy cái này thì tôi không ngại.” Lục Kiều cười trả lời.
Cô gái nhỏ đó cũng nhìn thấy Lục Kiều đang đứng dựa vào tường, chỉ thấy cô ấy cắn cắn môi, do dự một lúc rồi mới mở miệng:
“Nhà Lục Hướng Bắc tối nay sẽ không về, nói là qua nhà bà ngoài ở lại một đêm.”
Thật đúng là không khéo, bởi vì vội vàng đưa Lục Hoa Minh đến bệnh viện nên Lục Kiều cũng không mang tiền, Lý Thúy Hoa đưa cho năm tệ thì Lục Kiều đã lấy mua cơm trưa và cơm tối cho cha mình rồi, bây giờ trong túi cô còn sạch hơn trên mặt nữa.
Cho nên là đêm nay cô phải ngủ ngoài đường sao?
“Cảm ơn cô.” Lục Kiều lên tiếng nói cảm ơn rồi nhấc chân lên chuẩn bị rời khỏi đây tính cách khác.
Ngủ ngoài đường thì chắc chắn là không thể nào, bởi vì cái gọi là xe đến chân núi ắt có đường, một người sống sờ sờ như cô còn có thể để chết vì nghẹn nước tiểu sao?
Cô gái nhỏ trông thấy động tác quay đầu của Lục Kiều thì mở miệng một lần nữa: “Cô có muốn đến nhà tôi không?”
“Hả?” Lục Kiều ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cặp mắt ngập nước kia nhìn cô gái nhỏ chằm chằm: “Được chứ? Có quấy rầy đến nhà cô không?”
“Không sao đâu, nhà tôi chỉ có một mình tôi.”Cô gái nhỏ bị Lục Kiều nhìn chằm chằm thì sắc mặt đỏ bừng lên.
Lục Kiều đi theo cô gái nhỏ lên lầu, đi đến trước một cánh cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À đúng rồi, vẫn chưa biết cô tên là gì?” Lục Kiều chủ động mở miệng hỏi.
“Tôi tên là Liêu Trinh.”
“Xin chào Liêu Trinh, tôi tên là Lục Kiều.” Đôi mắt Lục Kiều cong cong, nở một nụ cười.
“Chào cô.” Liêu Trinh đáp lại hai chữ.
Lúc này Liêu Trinh dùng chìa khóa mở cửa ra, hai người một trước một sau đi vào.
Sau khi đi vào trong nhà thì Lục Kiều hơi nheo nheo mắt, trong phòng có rất nhiều chỗ được dán bùa màu vàng lên, nếu như là người khác nhìn thấy cảnh tượng này trong nhà thì chắc chắn là bị dọa sợ, nhưng mà Lục Kiều thì không.
Dường như Liêu Trinh có chút thấp thỏm, lén lút nhìn Lục Kiều một cái rồi mới lên tiếng: “Thật là ngại quá, có phải là làm cô sợ rồi không?”
“Không sao, chỉ có điều sao trong nhà này lại dán nhiều bùa như vậy?” Lục Kiều hỏi.
“Gần đây tôi ngủ buổi tối rất sợ hãi, cho nên đã tìm người làm mấy cái này rồi tự tôi dán lên, nếu như cô không muốn ở lại…”
“Không sao đâu, tôi vẫn chưa cảm ơn cô đã cho tôi tá túc lại đây, về phần mấy cái này thì tôi không ngại.” Lục Kiều cười trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro