Tiếng Động Lạ
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Lục Kiều thật sự không sợ mấy lá bùa vàng này, ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết, chỉ là hình như những lá bùa này không có tác dụng gì.
Nghe thấy Lục Kiều nói không ngại, hơn nữa còn bằng lòng ở lại thì Liêu Trinh thở phào một hơi.
Đến ban đêm, hai cô gái nhỏ cũng ngủ trên một chiếc giường.
Bên ngoài hành lang, một cái bóng đen mơ hồ chậm rãi lơ lửng di chuyển đến, ánh trăng bạc chiếu xuống nền đất xi măng xàu xám làm cho không gian yên tĩnh này càng tăng thêm phần rùng rợn.
“Cộp cộp cộp….” Bóng dáng đó hơi vặn vẹo phát ra tiếng lách cách.
Âm thanh kỳ lạ rất khẽ đó vang lên quanh quẩn trong không gian yên tĩnh này.
“Reng reng reng!” Không biết là đồng hồ nhà ai vang lên lúc tiếng chuông lúc mười hai giờ đêm.
Tiếng chuông nửa đêm dừng lại.
“Rầm rầm rầm!” Bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa.
Trong khoảnh khắc tiếng đập cửa vang lên, Lục Kiều cảm nhận được rõ ràng Liêu Trinh vốn đang ngủ say bên cạnh chợt tỉnh lại.
Bóng dáng nhỏ bé của cô ấy núp vào góc tường, phần lưng dựa vào vách tường, hai tay ôm lấy thân thể gầy gò quá mức của mình, đôi mắt trợn trừng lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía cửa.
Dường như là Liêu Trinh phát hiện được Lục Kiều được tình lại, cô ấy duỗi bàn tay gầy nắm lấy cánh tay Lục Kiều, nhìn Lục Kiều chằm chằm rồi thầm thì nói: “Đừng nhúc nhích!”
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Lục Kiều phát giác được Liêu Trinh căng cứng, cô duỗi cái tay còn lại ra xoa xoa đầu Liêu Trinh, trên mặt mở một nụ cười yếu ớt.
Liêu Trinh nhìn nụ cười của Lục Kiều, trạng thái căng cứng hơi thả lỏng một chút.
Tiếp sau đó của lại bị ai đó đập đập mấy lần nữa, sau một lúc thì yên tĩnh trở lại.
Tiếng đập cửa biến mất, phía sau lưng Liêu Trinh bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một lúc lâu sau cô ấy mới mở miệng nói: “Không sao đâu, có lẽ là có ai đó gõ nhầm cửa.”
“Ừm, ngủ đi.” Lục Kiều đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười.
Liêu Trinh nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mà cô ấy không biết trên tường sau lưng cô ấy hiện lên một khuôn mặt người.
Ánh mắt sắc bén của Lục Kiều nhìn khuôn mặt kia chằm chằm, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Liêu Trinh.
Lục Kiều mặt không cảm xúc nhấc lên một cái tay khác, nhấn mạnh vào khuôn mặt trên bức tường đó.
Khuôn mặt đó lặng lẽ vặn vẹo, dần dần biến mất trong bàn tay trắng nõn của Lục Kiều…
Một đêm không mộng mị, sắc trời tảng sáng.
Nghe thấy Lục Kiều nói không ngại, hơn nữa còn bằng lòng ở lại thì Liêu Trinh thở phào một hơi.
Đến ban đêm, hai cô gái nhỏ cũng ngủ trên một chiếc giường.
Bên ngoài hành lang, một cái bóng đen mơ hồ chậm rãi lơ lửng di chuyển đến, ánh trăng bạc chiếu xuống nền đất xi măng xàu xám làm cho không gian yên tĩnh này càng tăng thêm phần rùng rợn.
“Cộp cộp cộp….” Bóng dáng đó hơi vặn vẹo phát ra tiếng lách cách.
Âm thanh kỳ lạ rất khẽ đó vang lên quanh quẩn trong không gian yên tĩnh này.
“Reng reng reng!” Không biết là đồng hồ nhà ai vang lên lúc tiếng chuông lúc mười hai giờ đêm.
Tiếng chuông nửa đêm dừng lại.
“Rầm rầm rầm!” Bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa.
Trong khoảnh khắc tiếng đập cửa vang lên, Lục Kiều cảm nhận được rõ ràng Liêu Trinh vốn đang ngủ say bên cạnh chợt tỉnh lại.
Bóng dáng nhỏ bé của cô ấy núp vào góc tường, phần lưng dựa vào vách tường, hai tay ôm lấy thân thể gầy gò quá mức của mình, đôi mắt trợn trừng lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía cửa.
Dường như là Liêu Trinh phát hiện được Lục Kiều được tình lại, cô ấy duỗi bàn tay gầy nắm lấy cánh tay Lục Kiều, nhìn Lục Kiều chằm chằm rồi thầm thì nói: “Đừng nhúc nhích!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Lục Kiều phát giác được Liêu Trinh căng cứng, cô duỗi cái tay còn lại ra xoa xoa đầu Liêu Trinh, trên mặt mở một nụ cười yếu ớt.
Liêu Trinh nhìn nụ cười của Lục Kiều, trạng thái căng cứng hơi thả lỏng một chút.
Tiếp sau đó của lại bị ai đó đập đập mấy lần nữa, sau một lúc thì yên tĩnh trở lại.
Tiếng đập cửa biến mất, phía sau lưng Liêu Trinh bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một lúc lâu sau cô ấy mới mở miệng nói: “Không sao đâu, có lẽ là có ai đó gõ nhầm cửa.”
“Ừm, ngủ đi.” Lục Kiều đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười.
Liêu Trinh nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng mà cô ấy không biết trên tường sau lưng cô ấy hiện lên một khuôn mặt người.
Ánh mắt sắc bén của Lục Kiều nhìn khuôn mặt kia chằm chằm, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Liêu Trinh.
Lục Kiều mặt không cảm xúc nhấc lên một cái tay khác, nhấn mạnh vào khuôn mặt trên bức tường đó.
Khuôn mặt đó lặng lẽ vặn vẹo, dần dần biến mất trong bàn tay trắng nõn của Lục Kiều…
Một đêm không mộng mị, sắc trời tảng sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro