Phương Án
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
Ngô Dung nghĩ đến chuyện này thì ánh mắt lại nhìn về phía Lục Dao. Lục Dao nhận được ánh mắt của Ngô Dung, muốn lên tiếng nói lời gì đó nhưng mà lại không biết mở miệng như thế nào.
Bởi vì, Lục Dao biết đứa bé này, đứa bé này tên là Dương Minh, sau này đổi họ theo họ Tưởng Thanh Tùng, gọi là Tưởng Minh.
Đời trước, Tưởng Thanh Tùng ba mươi tuổi mới cưới một y tá trong bộ đội, chỉ là cô y tá đó bạc mệnh, còn chưa kịp sinh con dưỡng cái cho Tưởng Thanh Tùng thì đã qua đời ngoài ý muốn.
Mà đời trước thì tất cả mọi thứ của Tưởng Thanh Tùng đều để lại cho Tưởng Minh, mà sau này Tưởng Minh cũng trở thành người giàu có nổi tiếng.
Đời trước Tưởng Minh được nuôi dưỡng ở nhà họ Tưởng sáu năm, mãi đến năm mười một tuổi thì Tưởng Minh mới được Tưởng Thanh Tùng đón vào trong bộ đội.
Lục Dao rất do dự, con người đều ích kỷ, Lục Dao chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Tưởng Minh sẽ được nhận hết tất cả mọi thứ của Tưởng Thanh Tùng thì trong lòng lại thấy không thoải mái.
Cô ta phải cân nhắc cho con cái tương lai của cô ta và Tưởng Thanh Tùng, cho nên, mọi thứ của Tưởng Thanh Tùng đời này không thể để lại cho Tưởng Minh được.
“Thím à, hay là cứ nuôi đi, dù sao thì Thanh Tùng nợ cha đứa nhỏ một cái mạng, chúng ta nuôi đứa nhỏ đến mười tám tuổi, đợi đến khi thằng bé trưởng thành lại nghĩ đến chuyện khác.”
Lục Dao vừa lên tiếng nói như thế thì Ngô Dung đã hiểu đối phương có ý gì, bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay.
Ngô Dung sống hơn nửa đời người rồi, bà ta trông coi mọi chuyện to nhỏ trong nhà, ánh mắt nhìn người rất sắc bén.
Tình hình của cô con dâu tương lai này thì Ngô Dung đã tìm hiểu rõ ràng từ lâu rồi, trước mắt cũng không có phương án giải quyết tốt hơn, quan trọng nhất chính là Lục Dao đã cho nhà họ Tưởng bọn họ một bậc thang để bước xuống là được rồi.
Cũng không thể để Tưởng Thanh Tùng nuôi đứa bé này được, vậy thì thành cái gì, để Lục Dao vẫn chưa gả đến nuôi đứa bé thì cho dù là nhà ai cũng không nhìn được.
“Được rồi, đứa bé đó cứ để ở nhà đi, trời tối rồi, Thanh Tùng, con đưa Dao Dao về đi.” Ngô Dung lên tiếng quyết định, sau đó phất tay để mọi người giải tán.
Tối nay Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc phải ở lại nhà họ Tưởng một đêm, tự nhiên cũng nhìn rõ chuyện vừa rồi.
Cận Vĩ Quốc nghĩ đến chuyện vừa rồi thì có cái nhìn mới về cô bạn gái của Tưởng Thanh Tùng, đừng thấy bọn họ trẻ tuổi mà nhầm, ánh mắt không phải là sắc sảo bình thường thôi đâu, trong cái vòng này thì cơ bản đều là người có mắt nhìn.
Bởi vì, Lục Dao biết đứa bé này, đứa bé này tên là Dương Minh, sau này đổi họ theo họ Tưởng Thanh Tùng, gọi là Tưởng Minh.
Đời trước, Tưởng Thanh Tùng ba mươi tuổi mới cưới một y tá trong bộ đội, chỉ là cô y tá đó bạc mệnh, còn chưa kịp sinh con dưỡng cái cho Tưởng Thanh Tùng thì đã qua đời ngoài ý muốn.
Mà đời trước thì tất cả mọi thứ của Tưởng Thanh Tùng đều để lại cho Tưởng Minh, mà sau này Tưởng Minh cũng trở thành người giàu có nổi tiếng.
Đời trước Tưởng Minh được nuôi dưỡng ở nhà họ Tưởng sáu năm, mãi đến năm mười một tuổi thì Tưởng Minh mới được Tưởng Thanh Tùng đón vào trong bộ đội.
Lục Dao rất do dự, con người đều ích kỷ, Lục Dao chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Tưởng Minh sẽ được nhận hết tất cả mọi thứ của Tưởng Thanh Tùng thì trong lòng lại thấy không thoải mái.
Cô ta phải cân nhắc cho con cái tương lai của cô ta và Tưởng Thanh Tùng, cho nên, mọi thứ của Tưởng Thanh Tùng đời này không thể để lại cho Tưởng Minh được.
“Thím à, hay là cứ nuôi đi, dù sao thì Thanh Tùng nợ cha đứa nhỏ một cái mạng, chúng ta nuôi đứa nhỏ đến mười tám tuổi, đợi đến khi thằng bé trưởng thành lại nghĩ đến chuyện khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Dao vừa lên tiếng nói như thế thì Ngô Dung đã hiểu đối phương có ý gì, bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay.
Ngô Dung sống hơn nửa đời người rồi, bà ta trông coi mọi chuyện to nhỏ trong nhà, ánh mắt nhìn người rất sắc bén.
Tình hình của cô con dâu tương lai này thì Ngô Dung đã tìm hiểu rõ ràng từ lâu rồi, trước mắt cũng không có phương án giải quyết tốt hơn, quan trọng nhất chính là Lục Dao đã cho nhà họ Tưởng bọn họ một bậc thang để bước xuống là được rồi.
Cũng không thể để Tưởng Thanh Tùng nuôi đứa bé này được, vậy thì thành cái gì, để Lục Dao vẫn chưa gả đến nuôi đứa bé thì cho dù là nhà ai cũng không nhìn được.
“Được rồi, đứa bé đó cứ để ở nhà đi, trời tối rồi, Thanh Tùng, con đưa Dao Dao về đi.” Ngô Dung lên tiếng quyết định, sau đó phất tay để mọi người giải tán.
Tối nay Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc phải ở lại nhà họ Tưởng một đêm, tự nhiên cũng nhìn rõ chuyện vừa rồi.
Cận Vĩ Quốc nghĩ đến chuyện vừa rồi thì có cái nhìn mới về cô bạn gái của Tưởng Thanh Tùng, đừng thấy bọn họ trẻ tuổi mà nhầm, ánh mắt không phải là sắc sảo bình thường thôi đâu, trong cái vòng này thì cơ bản đều là người có mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro