Trở Mặt Nhanh
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
2024-08-07 17:02:14
“Phó Hàn Tranh, vừa rồi cô bạn gái kia của Tưởng Thanh Tùng đầu óc nảy số rất nhanh, hay là suy nghĩ lại chuyện của Dương Minh một chút?” Cận Vĩ Quốc mở miệng hỏi.
“Ngày mai hỏi ý kiến của Dương Minh một chút, nếu như thằng bé không muốn ở lại thì tớ lại nghĩ cách khác.” Phó Hàn Tranh lên tiếng trả lời.
“Được, ngày mai hỏi lại Dương Minh xem sao.”
Ngày tiếp theo, Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc dẫn theo Dương Minh đi ra khỏi nhà họ Tưởng.
Hai người đàn ông cao to đi trước, cố gắng đi chậm hơn để chờ nhóc con phía sau lưng.
Nhóc Dương Minh năm nay bảy tuổi, trước đó ở khu tập thể quân khu cũng không phải là người khiến người ta bớt lo, đánh nhau trèo cây, đi tiểu lên bùn đều có phần nó, thế nhưng mà sau khi cha mất, mẹ bỏ đi thì tính cách của Dương Minh lại trở nên yên tĩnh bất ngờ.
Ba người đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, sau đó đó đến một sườn núi nhỏ thì dừng bước lại.
Người lên tiếng trước chính là Cận Vĩ Quốc: “Tiểu Minh, cháu có muốn ở lại nhà họ Tưởng không? Nếu như không muốn thì bọn chú sẽ sắp xếp khác.”
Dương Minh nghe thấy Cận Vĩ Quốc nói thế thì cắn cắn môi, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Cháu muốn ở lại.”
“Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm đỉnh đầu Dương Minh, trầm giọng hỏi.
“Rồi ạ.” Dương Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như Dương Minh đã bằng lòng ở lại nhà họ Tưởng thì Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc cũng không nói thêm gì nữa.
Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc cũng không ở lại trong thôn lâu, buổi chiều đã đi luôn.
Nhà họ Lục.
Lục Hướng Bắc kéo tay áo Lục Kiều, vẻ mặt đáng thương.
“Chị, chị đến nhà em chơi vài ngày đi, vừa hay mấy ngày nữa chị phải đến trường đi học, em nhường phòng của em cho chị, em ngủ phòng khách được không?”
Lục Kiều nhìn cậu nhóc đang làm nũng như trẻ con này, dáng người đã cao bằng cô rồi, còn không biết xấu hổ mà làm nũng sao?
Lâm Phượng và Lục Thu Minh bên cạnh cũng là vẻ mặt sững sờ không hiểu vì sao mới một ngày mà Lục Hướng Bắc lại dính Lục Kiều như vậy.
Rõ ràng lần trước Lục Kiều đến nhà bọn họ thì thằng nhóc thối Lục Hướng Bắc còn ra vẻ lạnh nhạt hờ hững cơ mà.
Trở mặt nhanh như vậy, có mất mặt hay không chứ?
“Không đi, chị phải ở nhà học bài.” Lục Kiều quả quyết từ chối.
“Đến nhà em cũng học bài được mà.” Lục Hướng Bắc nói.
“Em quá ồn ào, sẽ làm phiền chị.” Lục Kiều hờ hững liếc Lục Hướng Bắc, sự ghét bỏ trên vẻ mặt không hề che giấu chút nào.
“Ngày mai hỏi ý kiến của Dương Minh một chút, nếu như thằng bé không muốn ở lại thì tớ lại nghĩ cách khác.” Phó Hàn Tranh lên tiếng trả lời.
“Được, ngày mai hỏi lại Dương Minh xem sao.”
Ngày tiếp theo, Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc dẫn theo Dương Minh đi ra khỏi nhà họ Tưởng.
Hai người đàn ông cao to đi trước, cố gắng đi chậm hơn để chờ nhóc con phía sau lưng.
Nhóc Dương Minh năm nay bảy tuổi, trước đó ở khu tập thể quân khu cũng không phải là người khiến người ta bớt lo, đánh nhau trèo cây, đi tiểu lên bùn đều có phần nó, thế nhưng mà sau khi cha mất, mẹ bỏ đi thì tính cách của Dương Minh lại trở nên yên tĩnh bất ngờ.
Ba người đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, sau đó đó đến một sườn núi nhỏ thì dừng bước lại.
Người lên tiếng trước chính là Cận Vĩ Quốc: “Tiểu Minh, cháu có muốn ở lại nhà họ Tưởng không? Nếu như không muốn thì bọn chú sẽ sắp xếp khác.”
Dương Minh nghe thấy Cận Vĩ Quốc nói thế thì cắn cắn môi, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Cháu muốn ở lại.”
“Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm đỉnh đầu Dương Minh, trầm giọng hỏi.
“Rồi ạ.” Dương Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như Dương Minh đã bằng lòng ở lại nhà họ Tưởng thì Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc cũng không nói thêm gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc cũng không ở lại trong thôn lâu, buổi chiều đã đi luôn.
Nhà họ Lục.
Lục Hướng Bắc kéo tay áo Lục Kiều, vẻ mặt đáng thương.
“Chị, chị đến nhà em chơi vài ngày đi, vừa hay mấy ngày nữa chị phải đến trường đi học, em nhường phòng của em cho chị, em ngủ phòng khách được không?”
Lục Kiều nhìn cậu nhóc đang làm nũng như trẻ con này, dáng người đã cao bằng cô rồi, còn không biết xấu hổ mà làm nũng sao?
Lâm Phượng và Lục Thu Minh bên cạnh cũng là vẻ mặt sững sờ không hiểu vì sao mới một ngày mà Lục Hướng Bắc lại dính Lục Kiều như vậy.
Rõ ràng lần trước Lục Kiều đến nhà bọn họ thì thằng nhóc thối Lục Hướng Bắc còn ra vẻ lạnh nhạt hờ hững cơ mà.
Trở mặt nhanh như vậy, có mất mặt hay không chứ?
“Không đi, chị phải ở nhà học bài.” Lục Kiều quả quyết từ chối.
“Đến nhà em cũng học bài được mà.” Lục Hướng Bắc nói.
“Em quá ồn ào, sẽ làm phiền chị.” Lục Kiều hờ hững liếc Lục Hướng Bắc, sự ghét bỏ trên vẻ mặt không hề che giấu chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro