[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Cục Kẹo Cuối Cù...
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chủ tịch Trịnh ôn tồn nhẹ giọng nói với cô, dùng hết năng lực nửa đời của bà ấy để giả bộ dịu dàng: "Tiểu La à, sức khỏe cháu quá yếu ớt, phải chăm sóc cho tốt mới được. Bình thường có gặp khó khăn gì không cháu?"
Sơ Hạ nghe thấy giọng nói sau khi cố gắng bóp giọng của chủ tịch Trịnh, thiếu chút nữa đã phì cười.
Nhưng mà cô đã nhịn lại, chủ tịch Trịnh vừa dứt lời, cô liền cúi đầu không hé răng, nhưng mà nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt, mũi sụt sịt, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Chủ tịch Trịnh lập tức nóng nảy, cũng không thèm giả vờ dịu dàng nữa, trực tiếp lớn giọng hô: "Tiểu La, cháu đừng khóc mà! Có gì thì cứ kể với cô, sự tồn tại của công đoàn là để giải quyết khó khăn của công nhân mà! Nếu có ai dám ra oai tác quái bắt nạt người khác, thì công đoàn là người thứ nhất không đồng ý!"
"Chủ tịch, cô tốt bụng thật, cô không biết đâu, tối hôm qua có người bắt nạt hai mẹ con yếu ớt chúng cháu! Cũng vì anh nhà cháu không ở nhà."
Hai mắt Sơ Hạ đẫm lệ kéo tay chủ tịch Trịnh, khóc lóc kể khổ với bà ấy, kể lại rành mạch chuyện tối hôm qua không sót một chữ.
Chủ tịch Trịnh tìm Sơ Hạ chính là vì chuyện này, vốn đã tức giận rồi, nghe xong lại càng thêm tức.
"Rầm!" Chủ tịch Trịnh vỗ mạnh bàn: "Thật là quá quắt!"
Sơ Hạ bị dọa giật mình, chủ tịch Trịnh nhanh chóng nói: "Cô không nói cháu, đừng sợ. Tiểu La cháu cứ yên tâm, cô nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho cháu, trong xưởng của chúng ta tuyệt đối không thể có hành vi bắt nạt kẻ yếu ức hiếp kẻ nhỏ như vậy được!"
Sơ Hạ nhìn bà ấy tựa như đang nhìn một anh hùng, trong mắt mang theo ánh sáng: "Chủ tịch, cô thật tốt. Chủ tịch, ngoài việc đó ra cháu còn có chuyện này, khụ khụ…"
Chủ tịch Trịnh bị ánh mắt này nhìn, cảm thấy mình như anh hùng vĩ đại cứu người từ trong nước lửa, nội tâm hào hùng vạn trượng: "Chuyện gì? Chỉ cần cô có thể thì đều sẽ giúp cháu giải quyết."
Mấy cái khụ này của cô làm lòng bà ấy hốt hoảng, sao thân thể của Tiểu La lại đột nhiên kém như vậy? Có lẽ vì hôm qua bị Tần Tam Phượng bắt nạt mà ra.
Sự tồn tại của công đoàn chính là để bài ưu giải nạn cho công nhân, gia đình có chuyện bất hòa tìm công đoàn, chia phòng có vấn đề tìm công đoàn, có vấn đề về cương vị cũng có thể tìm công đoàn.
Chỉ cần tìm công đoàn, nếu công nhân thật sự gặp khó khăn, đầu tiên công đoàn sẽ đứng ra hoà giải sau đó dựa theo ý của bên trên để giải quyết. Đương nhiên vấn đề chia phòng khó giải quyết, không thể xử lý dễ dàng như vậy.
"Chủ tịch, cháu vô cùng muốn cống hiến sức mình cho công xưởng, nhưng mà cô nhìn thân thể này của cháu, ngay cả bản thân cháu còn tự giận mình sao nó lại kém đến thế. Không phải cháu không muốn làm việc trong công xưởng, mà cháu chỉ sợ đang làm lại ngất xỉu ra đấy, cháu ngất thì không có việc gì, cháu chỉ sợ khiến xưởng dệt bị tổn thất nghiêm trọng, đây là lỗi của cháu."
Chủ tịch Trịnh vừa nghe vậy, vô cùng cảm động, một đồng chí tốt như vậy, sao thân thể lại không tốt chứ, nếu không chắc chắn sẽ giống như bà ấy, lại là một tấm gương gương mẫu của tỉnh, có khi còn có thể được bình chọn lên chiến sĩ thi đua cấp quốc gia nữa, thật đáng tiếc.
Đều do Tần Tam Phượng.
"Việc này cô sẽ giúp cháu phản ánh." Chủ tịch Trịnh nắm tay Sơ Hạ, giọng điệu kiên định: "Cháu yên tâm, công đoàn chúng ta nhất định sẽ giải quyết khó khăn của đồng chí Sơ Hạ cháu!"
Chủ tịch Trịnh ôn tồn nhẹ giọng nói với cô, dùng hết năng lực nửa đời của bà ấy để giả bộ dịu dàng: "Tiểu La à, sức khỏe cháu quá yếu ớt, phải chăm sóc cho tốt mới được. Bình thường có gặp khó khăn gì không cháu?"
Sơ Hạ nghe thấy giọng nói sau khi cố gắng bóp giọng của chủ tịch Trịnh, thiếu chút nữa đã phì cười.
Nhưng mà cô đã nhịn lại, chủ tịch Trịnh vừa dứt lời, cô liền cúi đầu không hé răng, nhưng mà nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt, mũi sụt sịt, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Chủ tịch Trịnh lập tức nóng nảy, cũng không thèm giả vờ dịu dàng nữa, trực tiếp lớn giọng hô: "Tiểu La, cháu đừng khóc mà! Có gì thì cứ kể với cô, sự tồn tại của công đoàn là để giải quyết khó khăn của công nhân mà! Nếu có ai dám ra oai tác quái bắt nạt người khác, thì công đoàn là người thứ nhất không đồng ý!"
"Chủ tịch, cô tốt bụng thật, cô không biết đâu, tối hôm qua có người bắt nạt hai mẹ con yếu ớt chúng cháu! Cũng vì anh nhà cháu không ở nhà."
Hai mắt Sơ Hạ đẫm lệ kéo tay chủ tịch Trịnh, khóc lóc kể khổ với bà ấy, kể lại rành mạch chuyện tối hôm qua không sót một chữ.
Chủ tịch Trịnh tìm Sơ Hạ chính là vì chuyện này, vốn đã tức giận rồi, nghe xong lại càng thêm tức.
"Rầm!" Chủ tịch Trịnh vỗ mạnh bàn: "Thật là quá quắt!"
Sơ Hạ bị dọa giật mình, chủ tịch Trịnh nhanh chóng nói: "Cô không nói cháu, đừng sợ. Tiểu La cháu cứ yên tâm, cô nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho cháu, trong xưởng của chúng ta tuyệt đối không thể có hành vi bắt nạt kẻ yếu ức hiếp kẻ nhỏ như vậy được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ nhìn bà ấy tựa như đang nhìn một anh hùng, trong mắt mang theo ánh sáng: "Chủ tịch, cô thật tốt. Chủ tịch, ngoài việc đó ra cháu còn có chuyện này, khụ khụ…"
Chủ tịch Trịnh bị ánh mắt này nhìn, cảm thấy mình như anh hùng vĩ đại cứu người từ trong nước lửa, nội tâm hào hùng vạn trượng: "Chuyện gì? Chỉ cần cô có thể thì đều sẽ giúp cháu giải quyết."
Mấy cái khụ này của cô làm lòng bà ấy hốt hoảng, sao thân thể của Tiểu La lại đột nhiên kém như vậy? Có lẽ vì hôm qua bị Tần Tam Phượng bắt nạt mà ra.
Sự tồn tại của công đoàn chính là để bài ưu giải nạn cho công nhân, gia đình có chuyện bất hòa tìm công đoàn, chia phòng có vấn đề tìm công đoàn, có vấn đề về cương vị cũng có thể tìm công đoàn.
Chỉ cần tìm công đoàn, nếu công nhân thật sự gặp khó khăn, đầu tiên công đoàn sẽ đứng ra hoà giải sau đó dựa theo ý của bên trên để giải quyết. Đương nhiên vấn đề chia phòng khó giải quyết, không thể xử lý dễ dàng như vậy.
"Chủ tịch, cháu vô cùng muốn cống hiến sức mình cho công xưởng, nhưng mà cô nhìn thân thể này của cháu, ngay cả bản thân cháu còn tự giận mình sao nó lại kém đến thế. Không phải cháu không muốn làm việc trong công xưởng, mà cháu chỉ sợ đang làm lại ngất xỉu ra đấy, cháu ngất thì không có việc gì, cháu chỉ sợ khiến xưởng dệt bị tổn thất nghiêm trọng, đây là lỗi của cháu."
Chủ tịch Trịnh vừa nghe vậy, vô cùng cảm động, một đồng chí tốt như vậy, sao thân thể lại không tốt chứ, nếu không chắc chắn sẽ giống như bà ấy, lại là một tấm gương gương mẫu của tỉnh, có khi còn có thể được bình chọn lên chiến sĩ thi đua cấp quốc gia nữa, thật đáng tiếc.
Đều do Tần Tam Phượng.
"Việc này cô sẽ giúp cháu phản ánh." Chủ tịch Trịnh nắm tay Sơ Hạ, giọng điệu kiên định: "Cháu yên tâm, công đoàn chúng ta nhất định sẽ giải quyết khó khăn của đồng chí Sơ Hạ cháu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro