[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài
Việc Này Không...
Mộc Tử Đồng
2024-09-23 09:36:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Huống chi hiện tại còn có đầu cơ trục lợi, chính là tự mình chui đầu vào thắt lưng quần, nếu như làm quá mức cướp mất mối làm ăn của quốc doanh, cảnh sát sẽ bắt giữ và xử tội đầu cơ trục lợi.
Đó không phải là điều cô có thể làm.
Với thể chất yếu ớt của mình, cô còn chưa đi đến nửa đường Quảng Châu thì đã nằm bò trên đường rồi.
Chưa kể đến những kẻ côn đồ trộm cướp khác làm mấy chuyện xấu. Đó là thời kỳ tốt nhất nhưng cũng là thời kỳ loạn lạc nhất.
Vì vậy, sau nhiều cân nhắc, điều duy nhất cô có thể làm là học đại học và làm công việc cũ của mình.
Tuy nhiên, Sơ Hạ, người đã kiệt sức vì những cuộc phẫu thuật liên tục trong kiếp trước, không còn muốn học làm bác sĩ nữa.
Cô không muốn kiệt sức, cô chỉ muốn sống một cuộc sống tốt, kiếm một ít tiền trong thời đại này, mua thêm vài căn nhà trong khi giá nhà đất chưa tăng và thu tiền thuê nhà ngang giá.
Cô định học đông y nên học từ từ cũng được, mấu chốt là phải chăm sóc thân thể thật tốt.
Sơ Hạ suy nghĩ rõ ràng xong, định đến phòng nhân sự của nhà máy xem có thể chuyển sang bộ phận dễ hơn không, lấy thêm ít tiền cũng không sao.
Không thể chuyển bộ phận khác thì nghĩ cách khác, nếu như không được nữa, vì mạng sống của chính mình, cô chỉ có thể từ chức.
Cô vừa nhấc chân, liền nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh gọi mình: "Sơ Hạ! Đợi đã!"
Sơ Hạ quay đầu lại và nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng, quần dài màu xanh đậm, có khuôn mặt vuông đang đi nhanh về phía cô.
Sau đó một phát nắm lấy cổ tay cô, nhiệt tình cười nói: “Vừa lúc gặp được cô, đỡ phải đến xưởng tìm, chủ tịch Trịnh đang tìm cô đến công đoàn uống chén trà đấy."
"Tiểu La, ngồi đi, đừng lo." Chủ tịch Trịnh không ngẩng đầu, viết gì đó trên vở.
Công đoàn có văn phòng riêng của mình, chính giữa văn phòng bày một cái bàn dài màu tối, xung quanh bàn đặt vài cái ghế dựa, còn chủ tịch Trịnh thì ngồi ở cạnh bàn.
Sơ Hạ cười với chủ tịch Trịnh: "Vâng ạ, cảm ơn chủ tịch."
Cô không cần phải giả vờ, đi một đường đến đây thì khuôn mặt cô đã tự mang vẻ mệt nhọc, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện một mảnh trắng bệch, vừa nhìn đã thấy thân thể cũng rất yếu ớt.
Chủ tịch Trịnh vừa ngẩng đầu nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng: "Ai da, Tiểu La bị bệnh à? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Sơ Hạ khoát tay, cô lại cười, nhưng lại có vẻ như đang tỏ ra kiên cường: "Chủ tịch, cháu không sao, chỉ là thân thể không quá tốt, chỉ đi một quãng đã không chịu nổi rồi."
Chủ tịch Trịnh là người đàn bà sắt có tiếng của xưởng dệt, mấy năm bà ấy còn làm công nhân dệt thường xuyên được bầu làm chiến sĩ thi đua cấp tỉnh.
Sau này khi lên làm chủ tịch công đoàn, cũng vẫn làm việc không ngừng một giây vì công nhân trong xưởng, giải quyết khó khăn của mọi người.
Những người đi theo bà ấy làm việc cũng đều cùng một tính tình như vậy, chỉ là công nhân trong xưởng cũng chưa từng thấy qua bệnh mỹ nhân như Sơ Hạ, trước kia nguyên chủ toàn là bị bệnh vẫn cắn răng chịu đựng, giống với những người khác.
Bởi vậy vừa thấy bộ dạng này của Sơ Hạ, chủ tịch Trịnh sợ bà ấy vừa lớn tiếng một chút sẽ dọa cô sợ, còn chưa nói đến cô chính là đồng chí được bên trên ám chỉ phải chăm sóc nhiều hơn.
Huống chi hiện tại còn có đầu cơ trục lợi, chính là tự mình chui đầu vào thắt lưng quần, nếu như làm quá mức cướp mất mối làm ăn của quốc doanh, cảnh sát sẽ bắt giữ và xử tội đầu cơ trục lợi.
Đó không phải là điều cô có thể làm.
Với thể chất yếu ớt của mình, cô còn chưa đi đến nửa đường Quảng Châu thì đã nằm bò trên đường rồi.
Chưa kể đến những kẻ côn đồ trộm cướp khác làm mấy chuyện xấu. Đó là thời kỳ tốt nhất nhưng cũng là thời kỳ loạn lạc nhất.
Vì vậy, sau nhiều cân nhắc, điều duy nhất cô có thể làm là học đại học và làm công việc cũ của mình.
Tuy nhiên, Sơ Hạ, người đã kiệt sức vì những cuộc phẫu thuật liên tục trong kiếp trước, không còn muốn học làm bác sĩ nữa.
Cô không muốn kiệt sức, cô chỉ muốn sống một cuộc sống tốt, kiếm một ít tiền trong thời đại này, mua thêm vài căn nhà trong khi giá nhà đất chưa tăng và thu tiền thuê nhà ngang giá.
Cô định học đông y nên học từ từ cũng được, mấu chốt là phải chăm sóc thân thể thật tốt.
Sơ Hạ suy nghĩ rõ ràng xong, định đến phòng nhân sự của nhà máy xem có thể chuyển sang bộ phận dễ hơn không, lấy thêm ít tiền cũng không sao.
Không thể chuyển bộ phận khác thì nghĩ cách khác, nếu như không được nữa, vì mạng sống của chính mình, cô chỉ có thể từ chức.
Cô vừa nhấc chân, liền nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh gọi mình: "Sơ Hạ! Đợi đã!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ quay đầu lại và nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng, quần dài màu xanh đậm, có khuôn mặt vuông đang đi nhanh về phía cô.
Sau đó một phát nắm lấy cổ tay cô, nhiệt tình cười nói: “Vừa lúc gặp được cô, đỡ phải đến xưởng tìm, chủ tịch Trịnh đang tìm cô đến công đoàn uống chén trà đấy."
"Tiểu La, ngồi đi, đừng lo." Chủ tịch Trịnh không ngẩng đầu, viết gì đó trên vở.
Công đoàn có văn phòng riêng của mình, chính giữa văn phòng bày một cái bàn dài màu tối, xung quanh bàn đặt vài cái ghế dựa, còn chủ tịch Trịnh thì ngồi ở cạnh bàn.
Sơ Hạ cười với chủ tịch Trịnh: "Vâng ạ, cảm ơn chủ tịch."
Cô không cần phải giả vờ, đi một đường đến đây thì khuôn mặt cô đã tự mang vẻ mệt nhọc, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện một mảnh trắng bệch, vừa nhìn đã thấy thân thể cũng rất yếu ớt.
Chủ tịch Trịnh vừa ngẩng đầu nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng: "Ai da, Tiểu La bị bệnh à? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Sơ Hạ khoát tay, cô lại cười, nhưng lại có vẻ như đang tỏ ra kiên cường: "Chủ tịch, cháu không sao, chỉ là thân thể không quá tốt, chỉ đi một quãng đã không chịu nổi rồi."
Chủ tịch Trịnh là người đàn bà sắt có tiếng của xưởng dệt, mấy năm bà ấy còn làm công nhân dệt thường xuyên được bầu làm chiến sĩ thi đua cấp tỉnh.
Sau này khi lên làm chủ tịch công đoàn, cũng vẫn làm việc không ngừng một giây vì công nhân trong xưởng, giải quyết khó khăn của mọi người.
Những người đi theo bà ấy làm việc cũng đều cùng một tính tình như vậy, chỉ là công nhân trong xưởng cũng chưa từng thấy qua bệnh mỹ nhân như Sơ Hạ, trước kia nguyên chủ toàn là bị bệnh vẫn cắn răng chịu đựng, giống với những người khác.
Bởi vậy vừa thấy bộ dạng này của Sơ Hạ, chủ tịch Trịnh sợ bà ấy vừa lớn tiếng một chút sẽ dọa cô sợ, còn chưa nói đến cô chính là đồng chí được bên trên ám chỉ phải chăm sóc nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro