Cảm Thấy May Mắ...
2024-08-07 19:20:09
Lúc này Lý Bình đã về nhà, phải về nhà để kịp làm cơm tối trước khi con trai Chu Thông tan học, Đồng Ngữ Hân cũng không để cô ấy giúp đỡ không công, cô chọn vài món trong những món đã nấu xong múc cho cô ấy mấy bát nhỏ, Lý Bình cũng không giả vờ khách sáo mà thoải mái bưng về, bảo ngày mai sẽ đưa bát tới trả.
Đồng Ngữ Hân cũng chỉ nói chuyện vào câu với Cao Phi, biết cậu ấy ở vùng nông thôn Tây Bắc, trong nhà còn có hai anh trai, một chị gái và một em gái, mỗi tháng có tiền trợ cấp chỉ để lại cho mình mười tệ, còn lại gửi về hết cho bố mẹ để dành tiền xây nhà.
Hai anh trai đều đã kết hôn, năm trước nhà anh cả vừa sinh cháu trai, trong nhà chỉ có bốn phòng đã chật chội lắm rồi, em gái đã mười tám tuổi mà vẫn còn phải ở chung phòng với bố mẹ.
Đồng Ngữ Hân hít sâu một hơi, lại một lần nữa cảm thấy bản thân mình may mắn, không phải chịu đựng cuộc sống khó khăn vất vả. Nếu như cô không xuyên vào người nguyên chủ, mà là một cô gái nông thôn, vậy thì chắc chắn là bây giờ cô đang đau đầu nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào và làm sao để lấp đầy cái bụng.
Đến chạng vạng tối, Trác Dĩnh Giang dẫn theo một đám người trở về, đều là các tiểu đoàn trưởng, chỉ đạo viên, đại đội trưởng đã quen biết anh rất nhiều năm, trong đó còn có một số người dẫn theo vợ đi cùng nữa.
Mọi người nhìn thấy Đồng Ngữ Hân rồi lại nhìn thấy một bàn to đầy ắp đồ ăn, những lời khen ngợi êm tai liên tục vang lên, cô nghe thế thì rất xấu hổ.
“Mọi người nhanh vào nhà ngồi đi, đều là tùy tiện chuẩn bị thôi, cũng không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.”
Người có quan hệ thân thiết nhất với Trác Dĩnh Giang - Quách Chiêu Thời lại vỗ vai Trác Dĩnh Giang rồi nói: “Em dâu khiêm tốn quá rồi, thằng nhóc cậu được đấy, bảo sao mà dạo này không thích đến nhà ăn nữa, vừa tan làm là chạy tót về nhà ngay, thì ra là về nhà ăn đồ ngon.”
Vợ của Quách Chiêu Thời - Lý Tư Nam là một người có vẻ về ngoài rất dễ gần, đeo đôi kính trông rất nhã nhặn, thấy chồng mình và Trác Dĩnh Giang đang đấu võ mồm thì tỏ ra bất đắc dĩ, sau khi lườm chồng mình một cái thì đi giúp Đồng Ngữ Hân pha trà cho mọi người, hai chị dâu khác cũng vào phụ theo.
“Tiểu Đồng năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhìn có vẻ như mới khoảng hai mươi tuổi?”
Đồng Ngữ Hân cũng chỉ nói chuyện vào câu với Cao Phi, biết cậu ấy ở vùng nông thôn Tây Bắc, trong nhà còn có hai anh trai, một chị gái và một em gái, mỗi tháng có tiền trợ cấp chỉ để lại cho mình mười tệ, còn lại gửi về hết cho bố mẹ để dành tiền xây nhà.
Hai anh trai đều đã kết hôn, năm trước nhà anh cả vừa sinh cháu trai, trong nhà chỉ có bốn phòng đã chật chội lắm rồi, em gái đã mười tám tuổi mà vẫn còn phải ở chung phòng với bố mẹ.
Đồng Ngữ Hân hít sâu một hơi, lại một lần nữa cảm thấy bản thân mình may mắn, không phải chịu đựng cuộc sống khó khăn vất vả. Nếu như cô không xuyên vào người nguyên chủ, mà là một cô gái nông thôn, vậy thì chắc chắn là bây giờ cô đang đau đầu nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào và làm sao để lấp đầy cái bụng.
Đến chạng vạng tối, Trác Dĩnh Giang dẫn theo một đám người trở về, đều là các tiểu đoàn trưởng, chỉ đạo viên, đại đội trưởng đã quen biết anh rất nhiều năm, trong đó còn có một số người dẫn theo vợ đi cùng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhìn thấy Đồng Ngữ Hân rồi lại nhìn thấy một bàn to đầy ắp đồ ăn, những lời khen ngợi êm tai liên tục vang lên, cô nghe thế thì rất xấu hổ.
“Mọi người nhanh vào nhà ngồi đi, đều là tùy tiện chuẩn bị thôi, cũng không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.”
Người có quan hệ thân thiết nhất với Trác Dĩnh Giang - Quách Chiêu Thời lại vỗ vai Trác Dĩnh Giang rồi nói: “Em dâu khiêm tốn quá rồi, thằng nhóc cậu được đấy, bảo sao mà dạo này không thích đến nhà ăn nữa, vừa tan làm là chạy tót về nhà ngay, thì ra là về nhà ăn đồ ngon.”
Vợ của Quách Chiêu Thời - Lý Tư Nam là một người có vẻ về ngoài rất dễ gần, đeo đôi kính trông rất nhã nhặn, thấy chồng mình và Trác Dĩnh Giang đang đấu võ mồm thì tỏ ra bất đắc dĩ, sau khi lườm chồng mình một cái thì đi giúp Đồng Ngữ Hân pha trà cho mọi người, hai chị dâu khác cũng vào phụ theo.
“Tiểu Đồng năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhìn có vẻ như mới khoảng hai mươi tuổi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro