Không Chỉ Là Vẻ...
2024-08-07 19:20:09
Có một người nói chiếc túi xách da nho nhỏ đó là hàng hiệu gì đó, mấy nghìn tệ, trên cổ tay còn đeo vòng nạm kim cương còn đắt hơn nữa. Mọi người đều bàn tán sau lưng nói cô là cô gái xinh đẹp nhưng yếu đuối nhõng nhẽo, không biết làm gì ngoài tiêu tiền, không hiểu sao tiểu đoàn trưởng Trác tuấn tú lịch sự lại lấy kiểu cô vợ như thế này.
Sự thật chứng minh đó chỉ là vẻ bề ngoài, người ta làm việc nhà rất đảm đang đây này.
“Xem chị Bình nói gì kìa, biết nấu cơm mà cũng được coi là có bản lĩnh sao? Vậy thì các chị dâu trong khu tập thể chúng ta đều bản lĩnh hơn em rồi.”
Lý Bình cũng không phải là người có tính cách chịu ngồi yên, thấy Đồng Ngữ Hân bận rộn, cô ấy cũng chủ động lên tiếng nói phụ giúp.
“Hay là chị giúp em một tay nhé, dù sao thì ở nhà rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm.”
Cuộc sống của Lý Bình cũng rất ổn, chỉ có cô ấy và con trai đến đây theo quân, không cần làm nông, cũng không có bố mẹ chồng, bà cô bên chồng lắm chuyện cần ứng phó.
Ban ngày chồng cô ấy đến quân khu, con trai đến trường tối mới về, ngoại trừ nấu hai bữa cơm sáng tối thì thời gian khác cô ấy tự sắp xếp được.
Đồng Ngữ Hân có chút do dự, chủ yếu là chồng của Lý Bình - Chu Dũng không nằm trong danh sách khách mời ngày hôm nay, anh ta và Trác Dĩnh Giang không cùng một đơn vị, nếu nhận sự giúp đỡ của Lý Bình thì có chút băn khoăn.
Chỉ có điều đối phương đã nhắc thì trực tiếp từ chối cũng không ổn lắm. Nói thật thì Đồng Ngữ Hân rất sợ Lý Bình sẽ cứ ở đây mãi, món ăn hôm nay rất nhiều, cô muốn tập trung tinh thần miễn cho bị sai sót, Lý Bình ở đây thì không thể thiếu được việc nói chuyện phiếm, thế nên cô cũng không khách sáo nữa.
“Chị Bình nhiệt tình quá, vậy thì chị băm hai miếng thịt kia giúp em với nhé, vừa hay em còn đang lo là không kịp làm món thịt viên nữa chứ.”
Đúng thật là Lý Bình không ngại phiền hà, lập tức cầm lấy miếng thịt cho lên thớt băm, tiếng động rất lớn, lại luôn tay luôn chân, cho nên không có thời gian nói chuyện phiếm nữa.
Buổi chiều, Cao Phi đến trước chuẩn bị phụ giúp, thấy Đồng Ngữ Hân đã chuẩn bị sắp xong rồi thì anh chàng chợt luống cuống tay chân như là đã phạm sai lầm gì đó vậy, cảm thấy có lỗi vì mình đã đến chậm.
“Không đâu, cơm còn chưa nấu, thịt bò vẫn chưa cắt, vậy những chuyện này giao cho cậu nhé.”
Cao Phi vội vàng gật đầu đồng ý.
Sự thật chứng minh đó chỉ là vẻ bề ngoài, người ta làm việc nhà rất đảm đang đây này.
“Xem chị Bình nói gì kìa, biết nấu cơm mà cũng được coi là có bản lĩnh sao? Vậy thì các chị dâu trong khu tập thể chúng ta đều bản lĩnh hơn em rồi.”
Lý Bình cũng không phải là người có tính cách chịu ngồi yên, thấy Đồng Ngữ Hân bận rộn, cô ấy cũng chủ động lên tiếng nói phụ giúp.
“Hay là chị giúp em một tay nhé, dù sao thì ở nhà rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm.”
Cuộc sống của Lý Bình cũng rất ổn, chỉ có cô ấy và con trai đến đây theo quân, không cần làm nông, cũng không có bố mẹ chồng, bà cô bên chồng lắm chuyện cần ứng phó.
Ban ngày chồng cô ấy đến quân khu, con trai đến trường tối mới về, ngoại trừ nấu hai bữa cơm sáng tối thì thời gian khác cô ấy tự sắp xếp được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Ngữ Hân có chút do dự, chủ yếu là chồng của Lý Bình - Chu Dũng không nằm trong danh sách khách mời ngày hôm nay, anh ta và Trác Dĩnh Giang không cùng một đơn vị, nếu nhận sự giúp đỡ của Lý Bình thì có chút băn khoăn.
Chỉ có điều đối phương đã nhắc thì trực tiếp từ chối cũng không ổn lắm. Nói thật thì Đồng Ngữ Hân rất sợ Lý Bình sẽ cứ ở đây mãi, món ăn hôm nay rất nhiều, cô muốn tập trung tinh thần miễn cho bị sai sót, Lý Bình ở đây thì không thể thiếu được việc nói chuyện phiếm, thế nên cô cũng không khách sáo nữa.
“Chị Bình nhiệt tình quá, vậy thì chị băm hai miếng thịt kia giúp em với nhé, vừa hay em còn đang lo là không kịp làm món thịt viên nữa chứ.”
Đúng thật là Lý Bình không ngại phiền hà, lập tức cầm lấy miếng thịt cho lên thớt băm, tiếng động rất lớn, lại luôn tay luôn chân, cho nên không có thời gian nói chuyện phiếm nữa.
Buổi chiều, Cao Phi đến trước chuẩn bị phụ giúp, thấy Đồng Ngữ Hân đã chuẩn bị sắp xong rồi thì anh chàng chợt luống cuống tay chân như là đã phạm sai lầm gì đó vậy, cảm thấy có lỗi vì mình đã đến chậm.
“Không đâu, cơm còn chưa nấu, thịt bò vẫn chưa cắt, vậy những chuyện này giao cho cậu nhé.”
Cao Phi vội vàng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro