Chia Sẻ
2024-08-07 19:20:09
“Anh cũng không cần phải an ủi em, tính sơ sơ thì ở đó khoảng năm tiếng mà ngoại trừ bác gái ra, những người khác đều mở miệng nhờ vả. Tìm việc làm, chắp nối mối quan hệ, vay tiền, không có ai là vừa. Nếu như thật sự khó khăn thì là người nhà em cũng không thể mặc kệ được, nhưng bọn họ chỉ là cho rằng bây giờ em sống tốt, cảm thấy có đường tắt thì không thể để mình thiệt thòi được, không hề cân nhắc là có ảnh hưởng gì đến chúng ta không. Nói thật thì kiểu người nhà như thế làm cho em rất thất vọng.”
Trác Dĩnh Giang nắm chặt tay cô an ủi, sau đó lại nhanh chóng buông ra.
Trên đường này xe cộ đi lại không nhiều, nhưng đèn cũng mờ, khó lái xe hơn ban ngày, lái xe có kinh nghiệm cũng không dám lơ là.
“Chuyện thường tình trong cuộc sống mà thôi, em không cần thất vọng, anh sẽ không để bụng đâu.”
Anh đã từng gặp sóng to gió lớn, đủ loại thiên tai nhân họa, từ lâu anh đã hiểu được một đạo lý, đó là lòng người lạnh lẽo ích kỳ, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác thì đều là việc nhỏ không quan trọng, trong lòng Trác Dĩnh Giang, những chuyện này cũng không hề để lại gợn sóng nào.
Đồng Ngữ Hân nhẹ nhàng cười nói: “Đã biết anh là một người đàn ông tốt lòng dạ rộng lượng, nếu không em cũng sẽ không nói với anh nhiều chuyện như vậy, em cũng rất lo lắng đấy.”
Trác Dĩnh Giang cười khẽ, trời mờ mờ tối, ánh mắt của anh lại sáng như sao.
“Phải vậy không? Vậy có ngại nói ra em lo lắng gì không, anh xem là anh có thể giúp một tay không.”
Đồng Ngữ Hân hừ một tiếng, cô không hề che giấu mà phân tích: “Phu nhân Lý thời Hán bị bệnh nặng, Hán Vũ Đế đến thăm bệnh, bởi vì không muốn Hán Vũ Đế nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp trong lòng Hán Vũ Đế nên phu nhân Lý không gặp. Vậy em nói những chuyện xấu trong nhà này với anh, ai biết có phải vì thế mà làm ảnh hưởng hình tượng em trong lòng anh không? Đây không phải là lo lắng thì là gì?”
Trác Dĩnh Giang thật sự dở khóc dở cười, so sánh mình với phu nhân Lý, lấy anh so sánh với Hán Vũ Đế, đúng là linh tinh. Chỉ có điều sự chân thành trong đó vẫn làm anh rất vui mừng.
Nếu không phải là đang chạy xe thì Trác Dĩnh Giang đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô xem, tình cảm của mình đối với cô là kiên định như thế nào.
“Người khác đúng sai tốt xấu cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh đối với em, ngược lại là càng yêu em hơn vì em không giấu giếm anh.”
Trác Dĩnh Giang nắm chặt tay cô an ủi, sau đó lại nhanh chóng buông ra.
Trên đường này xe cộ đi lại không nhiều, nhưng đèn cũng mờ, khó lái xe hơn ban ngày, lái xe có kinh nghiệm cũng không dám lơ là.
“Chuyện thường tình trong cuộc sống mà thôi, em không cần thất vọng, anh sẽ không để bụng đâu.”
Anh đã từng gặp sóng to gió lớn, đủ loại thiên tai nhân họa, từ lâu anh đã hiểu được một đạo lý, đó là lòng người lạnh lẽo ích kỳ, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác thì đều là việc nhỏ không quan trọng, trong lòng Trác Dĩnh Giang, những chuyện này cũng không hề để lại gợn sóng nào.
Đồng Ngữ Hân nhẹ nhàng cười nói: “Đã biết anh là một người đàn ông tốt lòng dạ rộng lượng, nếu không em cũng sẽ không nói với anh nhiều chuyện như vậy, em cũng rất lo lắng đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Dĩnh Giang cười khẽ, trời mờ mờ tối, ánh mắt của anh lại sáng như sao.
“Phải vậy không? Vậy có ngại nói ra em lo lắng gì không, anh xem là anh có thể giúp một tay không.”
Đồng Ngữ Hân hừ một tiếng, cô không hề che giấu mà phân tích: “Phu nhân Lý thời Hán bị bệnh nặng, Hán Vũ Đế đến thăm bệnh, bởi vì không muốn Hán Vũ Đế nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp trong lòng Hán Vũ Đế nên phu nhân Lý không gặp. Vậy em nói những chuyện xấu trong nhà này với anh, ai biết có phải vì thế mà làm ảnh hưởng hình tượng em trong lòng anh không? Đây không phải là lo lắng thì là gì?”
Trác Dĩnh Giang thật sự dở khóc dở cười, so sánh mình với phu nhân Lý, lấy anh so sánh với Hán Vũ Đế, đúng là linh tinh. Chỉ có điều sự chân thành trong đó vẫn làm anh rất vui mừng.
Nếu không phải là đang chạy xe thì Trác Dĩnh Giang đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô xem, tình cảm của mình đối với cô là kiên định như thế nào.
“Người khác đúng sai tốt xấu cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh đối với em, ngược lại là càng yêu em hơn vì em không giấu giếm anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro