Giả Dối
2024-08-07 19:20:09
“Hân Hân à, dì cả biết cháu cũng không dễ dàng gì, nhưng anh họ cháu làm ở đơn vị đã bảy năm rồi mà vẫn chỉ là một nhân viên hợp đồng. Dì cũng không mong anh cháu sau này có thể giàu có hay gì, chỉ muốn đi lại một chút để vào biên chế, đối với Dĩnh Giang cũng không khó khăn gì phải không, theo cháu thì sao?”
Đồng Ngữ Hân cười rất ngọt ngào, cũng không vội phản bác ngay, thời gian đã không còn sớm, là thời điểm nên về rồi, thế là cô chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Dì cả ạ, chuyện lớn như vậy cháu không thể nhận lời ngay lập tức được, chờ cháu về hỏi xem thế nào đã được không ạ?”
Mỗi một đơn vị đều có đường vào biên chế nội bộ, bảy năm mà vẫn chưa được vào biên chế thì có thể thấy được về mặt năng lực vẫn còn chỗ khiếm khuyết. Còn nữa, trong tiểu thuyết gốc nguyên chủ đã giúp anh họ Tưởng Hạo giải quyết chuyện biên chế, sau đó anh ta cũng không trân trọng cơ hội không dễ có được này, ngược lại còn ỷ lại có em rể nên đã luồn cúi trên dưới, nhận hối lộ, sau khi xảy ra chuyện này còn vu oan có liên quan đến Trác Dĩnh Giang, uy hiếp nhà họ Trác ra mặt đảm bảo.
Có thể thấy được ‘biết ơn cả đời này’ chỉ là giả dối, không thể nói là trước mặt lợi ích thì không có tình người, nhưng chắc chắn là không nhiều.
Nguyên chủ không ngừng dùng tình cảm để bắt buộc Trác Dĩnh Giang phải giúp người nhà cô ta, không hề bận tâm đến sự nghiệp và giới hạn cuối cùng của anh, cho nên cuối cùng cô ta đã phản bội hôn nhân bởi vì lợi ích là chuyện có thể đoán trước được.
Nhưng Đồng Ngữ Hân không phải là nguyên chủ, cô sẽ không làm điều bất lợi đối với cuộc đời mình chỉ vì một đám họ hàng thân thích ích kỷ và xấu tính, đầu óc bị nước vào mới làm như vậy.
Cơm nước xong xuôi đã hơn chín giờ, Đồng Ngữ Hân lại một lần nữa từ chối lời đề nghị ở lại một đêm của vợ chồng Lý Huệ Dung một cách uyển chuyển, cô và Trác Dĩnh Giang xuất phát về Giang Hải trong đêm.
Trên đường về, tâm trạng Đồng Ngữ Hân đã khá hơn rất nhiều, làm cho người mình ghét khó chịu đúng là suối nguồn vui vẻ.
“Hôm nay vất vả cho anh rồi, nhiều họ hàng thân thích như vậy đau đầu lắm phải không.”
“Trí nhớ của anh không tồi, có nhiều người hơn nữa thì anh cũng nhớ được.”
Đồng Ngữ Hân biết, anh cố ý hiểu sai ý cô, chỉ là anh khéo léo nói vậy để giữ mặt mũi cho cô thôi.
Đồng Ngữ Hân cười rất ngọt ngào, cũng không vội phản bác ngay, thời gian đã không còn sớm, là thời điểm nên về rồi, thế là cô chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Dì cả ạ, chuyện lớn như vậy cháu không thể nhận lời ngay lập tức được, chờ cháu về hỏi xem thế nào đã được không ạ?”
Mỗi một đơn vị đều có đường vào biên chế nội bộ, bảy năm mà vẫn chưa được vào biên chế thì có thể thấy được về mặt năng lực vẫn còn chỗ khiếm khuyết. Còn nữa, trong tiểu thuyết gốc nguyên chủ đã giúp anh họ Tưởng Hạo giải quyết chuyện biên chế, sau đó anh ta cũng không trân trọng cơ hội không dễ có được này, ngược lại còn ỷ lại có em rể nên đã luồn cúi trên dưới, nhận hối lộ, sau khi xảy ra chuyện này còn vu oan có liên quan đến Trác Dĩnh Giang, uy hiếp nhà họ Trác ra mặt đảm bảo.
Có thể thấy được ‘biết ơn cả đời này’ chỉ là giả dối, không thể nói là trước mặt lợi ích thì không có tình người, nhưng chắc chắn là không nhiều.
Nguyên chủ không ngừng dùng tình cảm để bắt buộc Trác Dĩnh Giang phải giúp người nhà cô ta, không hề bận tâm đến sự nghiệp và giới hạn cuối cùng của anh, cho nên cuối cùng cô ta đã phản bội hôn nhân bởi vì lợi ích là chuyện có thể đoán trước được.
Nhưng Đồng Ngữ Hân không phải là nguyên chủ, cô sẽ không làm điều bất lợi đối với cuộc đời mình chỉ vì một đám họ hàng thân thích ích kỷ và xấu tính, đầu óc bị nước vào mới làm như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm nước xong xuôi đã hơn chín giờ, Đồng Ngữ Hân lại một lần nữa từ chối lời đề nghị ở lại một đêm của vợ chồng Lý Huệ Dung một cách uyển chuyển, cô và Trác Dĩnh Giang xuất phát về Giang Hải trong đêm.
Trên đường về, tâm trạng Đồng Ngữ Hân đã khá hơn rất nhiều, làm cho người mình ghét khó chịu đúng là suối nguồn vui vẻ.
“Hôm nay vất vả cho anh rồi, nhiều họ hàng thân thích như vậy đau đầu lắm phải không.”
“Trí nhớ của anh không tồi, có nhiều người hơn nữa thì anh cũng nhớ được.”
Đồng Ngữ Hân biết, anh cố ý hiểu sai ý cô, chỉ là anh khéo léo nói vậy để giữ mặt mũi cho cô thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro