Phức Tạp
2024-08-07 19:20:09
Những người họ hàng thân thích của nguyên chủ cũng là những người khỏe mạnh chân tay lành lặn, chỉ cần chăm chỉ làm việc kiếm tiền thì lo gì không có cuộc sống tốt, sao mà cứ phải muốn ăn bám, đi đường tắt, không có chuyện gì thì còn đâm sau lưng.
Trước đó Trác Dĩnh Giang không tiếp xúc nhiều với người nhà nguyên chủ, căn bản là không biết lai lịch của bọn họ, ai bảo những người kia đều là bậc thầy thảo mai quen thói giả vờ, mà cho dù nguyên chủ biết họ hàng không phải dạng vừa nhưng cũng vì thiên vị nhà mẹ đẻ nên ở trước mặt chồng không bao giờ nói nửa câu không tốt về người trong nhà.
Thấy cô im lặng không nói gì, Trác Dĩnh Giang cầm tay cô quan tâm hỏi: “Em buồn ngủ hay là say xe, sao không nói gì vậy?”
“Không phải, chỉ là em đang suy nghĩ một số chuyện.”
Trác Dĩnh Giang tò mò hỏi: “Nghĩ gì vậy, nhìn em có vẻ như rất khó xử.”
Trong đầu Đồng Ngữ Hân vừa lóe lên một ý tưởng, nếu Trác Dĩnh Giang không biết tình hình nhà họ Đồng thì cô trực tiếp nói cho anh biết luôn, dù sao thì cô cũng không có ý định mưu cầu gì đó cho nhà họ Đồng, cũng không lo lắng là vạch trần nhà họ Đồng.
Theo tính cách của Trác Dĩnh Giang thì anh cũng sẽ không vì ghét nhà họ Đồng mà sinh ra khúc mắc với cô.
“Nghe ý của mẹ thì hôm nay chúng ta về, trên cơ bản là họ hàng thân thích sẽ đến đông đủ, có một số việc em muốn nói trước với anh. Nếu có người nhờ vả anh làm gì đó, phàm là có một chút khó xử thì anh cũng đừng đồng ý.”
Trác Dĩnh Giang ngạc nhiên quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Người nhà nhắc gì với em à? Nói cho anh nghe một chút, nếu có thể làm thì chắc chắn là anh sẽ không từ chối.”
Đồng Ngữ Hân cạn lời, cái gã này, anh coi lời cô nói là đang thử anh đấy à?
“Em không nói đùa với anh.” Đồng Ngữ Hân tỏ ra rất nghiêm túc, nói không nhanh không chậm: “Bố mẹ em chỉ có một đứa con gái là em, mặc dù không phải là nhà giàu sang nhưng cũng khá giả, chỉ cần sống an phận thì sẽ sống tốt. Nhưng họ hàng thân thích nhà em lại không nghĩ như vậy, bọn họ nghĩ rằng em là con gái, không thể truyền thừa hương khói cho bố mẹ em, thỉnh thoảng lại đến nhà tìm đủ loại lý do để vòi vĩnh, trước giờ mượn tiền không trả, nhận định là em không thể làm gì bọn họ.”
“Những chuyện này trước đây em cũng không muốn nói, dù sao thì ‘chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài’, kết hôn xong mọi người cũng không có cơ hội để tiếp xúc nhiều với nhau, ai biết nhân lúc em không ở bên cạnh bọn họ đã tẩy não bố mẹ em, chính là vì thấy em lấy anh có thể chiếm hời, muốn nịnh bợ anh để lợi dụng, nếu như anh đồng ý thì chẳng phải là trở thành cái động không đáy sao? Hơn nữa nếu chuyện này bắt đầu thì sẽ không có lúc nào được yên tĩnh đâu.”
Trước đó Trác Dĩnh Giang không tiếp xúc nhiều với người nhà nguyên chủ, căn bản là không biết lai lịch của bọn họ, ai bảo những người kia đều là bậc thầy thảo mai quen thói giả vờ, mà cho dù nguyên chủ biết họ hàng không phải dạng vừa nhưng cũng vì thiên vị nhà mẹ đẻ nên ở trước mặt chồng không bao giờ nói nửa câu không tốt về người trong nhà.
Thấy cô im lặng không nói gì, Trác Dĩnh Giang cầm tay cô quan tâm hỏi: “Em buồn ngủ hay là say xe, sao không nói gì vậy?”
“Không phải, chỉ là em đang suy nghĩ một số chuyện.”
Trác Dĩnh Giang tò mò hỏi: “Nghĩ gì vậy, nhìn em có vẻ như rất khó xử.”
Trong đầu Đồng Ngữ Hân vừa lóe lên một ý tưởng, nếu Trác Dĩnh Giang không biết tình hình nhà họ Đồng thì cô trực tiếp nói cho anh biết luôn, dù sao thì cô cũng không có ý định mưu cầu gì đó cho nhà họ Đồng, cũng không lo lắng là vạch trần nhà họ Đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo tính cách của Trác Dĩnh Giang thì anh cũng sẽ không vì ghét nhà họ Đồng mà sinh ra khúc mắc với cô.
“Nghe ý của mẹ thì hôm nay chúng ta về, trên cơ bản là họ hàng thân thích sẽ đến đông đủ, có một số việc em muốn nói trước với anh. Nếu có người nhờ vả anh làm gì đó, phàm là có một chút khó xử thì anh cũng đừng đồng ý.”
Trác Dĩnh Giang ngạc nhiên quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Người nhà nhắc gì với em à? Nói cho anh nghe một chút, nếu có thể làm thì chắc chắn là anh sẽ không từ chối.”
Đồng Ngữ Hân cạn lời, cái gã này, anh coi lời cô nói là đang thử anh đấy à?
“Em không nói đùa với anh.” Đồng Ngữ Hân tỏ ra rất nghiêm túc, nói không nhanh không chậm: “Bố mẹ em chỉ có một đứa con gái là em, mặc dù không phải là nhà giàu sang nhưng cũng khá giả, chỉ cần sống an phận thì sẽ sống tốt. Nhưng họ hàng thân thích nhà em lại không nghĩ như vậy, bọn họ nghĩ rằng em là con gái, không thể truyền thừa hương khói cho bố mẹ em, thỉnh thoảng lại đến nhà tìm đủ loại lý do để vòi vĩnh, trước giờ mượn tiền không trả, nhận định là em không thể làm gì bọn họ.”
“Những chuyện này trước đây em cũng không muốn nói, dù sao thì ‘chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài’, kết hôn xong mọi người cũng không có cơ hội để tiếp xúc nhiều với nhau, ai biết nhân lúc em không ở bên cạnh bọn họ đã tẩy não bố mẹ em, chính là vì thấy em lấy anh có thể chiếm hời, muốn nịnh bợ anh để lợi dụng, nếu như anh đồng ý thì chẳng phải là trở thành cái động không đáy sao? Hơn nữa nếu chuyện này bắt đầu thì sẽ không có lúc nào được yên tĩnh đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro