Thay Đổi Ấn Tượ...
2024-08-07 19:20:09
“Lại còn có chuyện này à?”
Đồng Ngữ Hân vừa nói xong thì đã gạt hết tất cả những ấn tượng tốt về người nhà họ Đồng của Trác Dĩnh Giang xuống, ngay cả bố mẹ vợ anh cũng có chút oán trách.
Làm bố làm mẹ thì nên che gió chắn mưa cho con cái, sao có thể nghe lời người ngoài mà làm chuyện bất lợi với con được, rõ ràng là bố mẹ vợ không phải là kiểu người khôn ngoan.
Mà sau khi ấn tượng thay đổi, anh lại hồi tưởng về rất nhiều chi tiết mà trước đó không chú ý mấy. Ví dụ như có mấy lần gặp mặt thì luôn có họ hàng ở đó, chủ đề cũng gần như là đếu nói về kinh tế và các mối quan hệ xã hội, cúng nhiệt tình thái quá.
“Yên tâm, sau này trừ khi em nói, còn bất kể người khác nói gì anh cũng không nghe.”
Mới đầu ý nghĩ của anh là nếu như họ hàng thân thích nhà vợ mở miệng muốn nhờ vả, dù chỉ là việc nhỏ thì anh cũng sẽ nể mặt vợ mà giúp đỡ trong khả năng có thể, nhưng nếu đã như thế này thì thôi, sau này trừ khi vợ anh lên tiếng dặn dò, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện đồng ý bất kỳ cái gì.
Có sự đảm bảo của anh, Đồng Ngữ Hân cũng yên tâm nghe bài hát yêu thích phát trên đài, còn lắc đầu đưa tay hát theo nữa.
“Tôi nghĩ tôi là biển, là biển lớn nơi mùa đông giá lạnh, tâm tình theo gió mà bay xa, mong đợi khi triều dâng, đành lòng khi triều xuống, đầu mày hằn lại nếp nhăn theo năm tháng…”
(*) Lời bài hát ‘Tôi nghĩ tôi là biển’ của Huỳnh Lỗi, theo bản dịch của November Rain.
Trác Dĩnh Giang chưa từng nghe bài hát yêu thích, anh cảm thấy mấy bài hát đó đều rất dung tục, không được oai hùng như nhạc quân đội, nhưng vợ anh lại rất thích nghe, anh còn có thể cảm nhận được sự ưu sầu nhàn nhạt trong cảm xúc của vợ mình.
Không biết là cảm xúc này đến từ đâu, là bởi vì bài hát này buồn quá hay là chán chường vì sắp đối mặt với nhóm người kia.
==
Nhà của nhà họ Đồng là căn nhà được đơn vị phân phối cho cách đây mười năm, có hai phòng ngủ, hơn chín mươi mét vuông, mặc dù diện tích không rộng lắm, nhưng một nhà ba người ở cũng đủ rồi.
Mấy năm trước nhà hàng xóm bên cạnh sốt ruột bán nhà, Lý Huệ Dung mua lại với giá thấp hơn thị trường hai mươi phần trăm, sau đó sửa lại cho hai căn thông nhau, diện tích thành gấp đôi, ở rộng rãi thoải mái hơn, bởi vậy mà cho dù hôm nay có hai mươi ba người họ hàng thân thích đến nhà thì cũng không hề chật chội.
Đồng Ngữ Hân vừa nói xong thì đã gạt hết tất cả những ấn tượng tốt về người nhà họ Đồng của Trác Dĩnh Giang xuống, ngay cả bố mẹ vợ anh cũng có chút oán trách.
Làm bố làm mẹ thì nên che gió chắn mưa cho con cái, sao có thể nghe lời người ngoài mà làm chuyện bất lợi với con được, rõ ràng là bố mẹ vợ không phải là kiểu người khôn ngoan.
Mà sau khi ấn tượng thay đổi, anh lại hồi tưởng về rất nhiều chi tiết mà trước đó không chú ý mấy. Ví dụ như có mấy lần gặp mặt thì luôn có họ hàng ở đó, chủ đề cũng gần như là đếu nói về kinh tế và các mối quan hệ xã hội, cúng nhiệt tình thái quá.
“Yên tâm, sau này trừ khi em nói, còn bất kể người khác nói gì anh cũng không nghe.”
Mới đầu ý nghĩ của anh là nếu như họ hàng thân thích nhà vợ mở miệng muốn nhờ vả, dù chỉ là việc nhỏ thì anh cũng sẽ nể mặt vợ mà giúp đỡ trong khả năng có thể, nhưng nếu đã như thế này thì thôi, sau này trừ khi vợ anh lên tiếng dặn dò, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện đồng ý bất kỳ cái gì.
Có sự đảm bảo của anh, Đồng Ngữ Hân cũng yên tâm nghe bài hát yêu thích phát trên đài, còn lắc đầu đưa tay hát theo nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi nghĩ tôi là biển, là biển lớn nơi mùa đông giá lạnh, tâm tình theo gió mà bay xa, mong đợi khi triều dâng, đành lòng khi triều xuống, đầu mày hằn lại nếp nhăn theo năm tháng…”
(*) Lời bài hát ‘Tôi nghĩ tôi là biển’ của Huỳnh Lỗi, theo bản dịch của November Rain.
Trác Dĩnh Giang chưa từng nghe bài hát yêu thích, anh cảm thấy mấy bài hát đó đều rất dung tục, không được oai hùng như nhạc quân đội, nhưng vợ anh lại rất thích nghe, anh còn có thể cảm nhận được sự ưu sầu nhàn nhạt trong cảm xúc của vợ mình.
Không biết là cảm xúc này đến từ đâu, là bởi vì bài hát này buồn quá hay là chán chường vì sắp đối mặt với nhóm người kia.
==
Nhà của nhà họ Đồng là căn nhà được đơn vị phân phối cho cách đây mười năm, có hai phòng ngủ, hơn chín mươi mét vuông, mặc dù diện tích không rộng lắm, nhưng một nhà ba người ở cũng đủ rồi.
Mấy năm trước nhà hàng xóm bên cạnh sốt ruột bán nhà, Lý Huệ Dung mua lại với giá thấp hơn thị trường hai mươi phần trăm, sau đó sửa lại cho hai căn thông nhau, diện tích thành gấp đôi, ở rộng rãi thoải mái hơn, bởi vậy mà cho dù hôm nay có hai mươi ba người họ hàng thân thích đến nhà thì cũng không hề chật chội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro