Cởi Áo Cho Nàng
Giang Mạt
2024-08-17 21:46:22
Tô Tú Tú vừa nhặt củi, vừa đi lên trên núi.
Không biết thế nào, nhưng bình thường mỗi khi lên núi thì nàng đều cảm thấy vô cùng tự do và thoải mái.
Nhưng lần này thì nàng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến Hứa Thiến, không biết nàng ta muốn dùng cách gì để dụ dỗ Hàn Liệt; Cũng không biết Hàn Liệt có từ chối không, hay là cũng thuận theo nàng ta.
Bầu trời đột nhiên đổ mưa, lúc này Tô Tú Tú mới đột nhiên hoàn hồn.
Nguy rồi, nàng vẫn còn chưa nhặt xong củi, về nhà chắc chắn lại bị bà bà mắng một trận!
Tô Tú Tú vừa ảo não vì nghĩ tới Hàn Liệt làm hỏng chính sự, vừa vội vàng xuống núi, nếu như để mưa to hơn thì xuống núi sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng mà, nàng vừa sợ cái gì cái đó lại xảy ra, Tô Tú Tú vừa đi chưa được bao xa thì mưa nhỏ đã biến thành mưa to!
Mưa lớn như thế, căn bản không có cách nào xuống núi!
Tô Tú Tú thở dài, hái một lá cây to lên che đầu, nhanh chóng tìm một sơn động để trú mưa!
Sơn động rất tối, nương theo ánh sáng phía ngoài, nàng không nhìn được bên trong có gì. Tô Tú Tú không dám đi vào, chỉ sợ bên trong có dã thú.
Nàng ôm lấy thân thể, ngồi xổm một cách đáng thương ở cửa sơn động, nhìn cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, trong lòng cô cũng thê lương.
Bây giờ không về nhà được, dựa vào thái độ của những người nhà họ Hứa đối với nàng thì chắc bọn họ cũng chẳng nghĩ tới chuyện đi tìm nàng đâu.
Nếu như chỉ mưa một ngày thì còn đỡ, nếu mưa hai ba ngày thì nàng chỉ sợ mình sẽ chết đói ở đây.
Mới nghĩ đến chết đói, Tô Tú Tú đã cảm thấy bụng đói cồn cào.
Nàng dựa đầu vào vách đá, dù sao lúc này cũng mưa to, thôi thì ngủ cho quên cơn đói vậy.
Tô Tú Tú bị cảm giác lắc lư đánh thức, nàng mở mắt ra nhìn thử, lập tức nhìn thấy Hàn Liệt đang bế nàng, đi về phía sơn động tối om.
Cuối cùng, không phải chỉ có một mình nàng.
Mặc dù đích đến của hắn chính là sơn động mà nàng không nhìn được bên trong, nhưng Tô Tú Tú lại không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn Hàn Liệt, chớp chớp mắt hỏi: “Huynh cũng gặp mưa à? Bị nhốt trong sơn động rồi?”
Hàn Liệt thấp giọng cười nhẹ một tiếng: “Sao lại là ta bị nhốt trong sơn động mà không phải là cố tình đến đây tìm nàng?”
"Nhưng..."
Tô Tú Tú muốn nói Hàn Liệt không biết nàng ở trên núi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc là hắn biết.
Lúc Hứa Thiến bảo nàng lên núi nhặt củi, Hàn Liệt cũng có mặt ở đó.
Thế nên, sau khi phát sinh quan hệ da thịt với nữ nhân thì Hàn Liệt sẽ đối xử tốt với người đó như thế sao?
Suy nghĩ này khiến Tô Tú Tú cảm thấy vừa lo lắng vừa uất ức.
Nếu như Hứa Thiến cũng giống như nàng, trực tiếp một chút, phát sinh quan hệ với Hàn Liệt, vậy thì rất có thể hai người đó...
Tô Tú Tú không dám suy nghĩ đến tận cùng, chỉ có thể dùng hết sức ôm lấy cánh tay Hàn Liệt.
Cảm nhận được nàng chủ động tiến lại gần như vậy, Hàn Liệt khẽ mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đừng sợ, nàng sẽ thích.”
Hắn nghĩ là nàng sợ hãi nên mới ôm chặt lấy cánh tay hắn sao?
Tô Tú Tú đâm lao phải theo lao, ừ một tiếng, sau đó lại nhìn thấy ánh lửa lập lòe và khói nước bốc lên.
"Đây là..."
"Ừm, suối nước nóng."
Hàn Liệt nhướng mày cười, mang theo vẻ kiêu ngạo của thiếu niên: “Đây là nơi ở bí mật của ta trên núi, trước đây chỉ có ta biết. Bây giờ nó cũng là nơi ở bí mật của nàng.”
Trái tim Tô Tú Tú không nhịn được mà đập thình thịch.
Nơi ở bí mật của hắn và nàng?
"Tú Tú, trước khi tắm nước nóng thì treo y phục lên kia nhé.”
Tô Tú Tú theo bản năng gật đầu, luôn cảm thấy Hàn Liệt nhìn quần áo của nàng như sói đói nhìn con mồi vậy.
Nhưng bọn họ đã có tiếp xúc da thịt thân mật, Tô Tú Tú lại nóng lòng muốn mang thai, nên cho dù trong lòng vô cùng xấu hổ thì nàng cũng vẫn giả vờ bình tĩnh mà cởi đồ trước mặt hắn.
Chỉ là, nhìn thì có vẻ trấn định, nhưng ngón tay của nàng lại không nhịn được mà run bần bật, mãi một lúc lâu vẫn không cởi được nút buộc ở ngực ra.
Đang lúc bối rối thì một bàn tay ấm áp vươn tới trước người nàng, bao bọc lấy bàn tay của nàng: “Để ta làm cho.”
Không biết thế nào, nhưng bình thường mỗi khi lên núi thì nàng đều cảm thấy vô cùng tự do và thoải mái.
Nhưng lần này thì nàng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến Hứa Thiến, không biết nàng ta muốn dùng cách gì để dụ dỗ Hàn Liệt; Cũng không biết Hàn Liệt có từ chối không, hay là cũng thuận theo nàng ta.
Bầu trời đột nhiên đổ mưa, lúc này Tô Tú Tú mới đột nhiên hoàn hồn.
Nguy rồi, nàng vẫn còn chưa nhặt xong củi, về nhà chắc chắn lại bị bà bà mắng một trận!
Tô Tú Tú vừa ảo não vì nghĩ tới Hàn Liệt làm hỏng chính sự, vừa vội vàng xuống núi, nếu như để mưa to hơn thì xuống núi sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng mà, nàng vừa sợ cái gì cái đó lại xảy ra, Tô Tú Tú vừa đi chưa được bao xa thì mưa nhỏ đã biến thành mưa to!
Mưa lớn như thế, căn bản không có cách nào xuống núi!
Tô Tú Tú thở dài, hái một lá cây to lên che đầu, nhanh chóng tìm một sơn động để trú mưa!
Sơn động rất tối, nương theo ánh sáng phía ngoài, nàng không nhìn được bên trong có gì. Tô Tú Tú không dám đi vào, chỉ sợ bên trong có dã thú.
Nàng ôm lấy thân thể, ngồi xổm một cách đáng thương ở cửa sơn động, nhìn cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, trong lòng cô cũng thê lương.
Bây giờ không về nhà được, dựa vào thái độ của những người nhà họ Hứa đối với nàng thì chắc bọn họ cũng chẳng nghĩ tới chuyện đi tìm nàng đâu.
Nếu như chỉ mưa một ngày thì còn đỡ, nếu mưa hai ba ngày thì nàng chỉ sợ mình sẽ chết đói ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới nghĩ đến chết đói, Tô Tú Tú đã cảm thấy bụng đói cồn cào.
Nàng dựa đầu vào vách đá, dù sao lúc này cũng mưa to, thôi thì ngủ cho quên cơn đói vậy.
Tô Tú Tú bị cảm giác lắc lư đánh thức, nàng mở mắt ra nhìn thử, lập tức nhìn thấy Hàn Liệt đang bế nàng, đi về phía sơn động tối om.
Cuối cùng, không phải chỉ có một mình nàng.
Mặc dù đích đến của hắn chính là sơn động mà nàng không nhìn được bên trong, nhưng Tô Tú Tú lại không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn Hàn Liệt, chớp chớp mắt hỏi: “Huynh cũng gặp mưa à? Bị nhốt trong sơn động rồi?”
Hàn Liệt thấp giọng cười nhẹ một tiếng: “Sao lại là ta bị nhốt trong sơn động mà không phải là cố tình đến đây tìm nàng?”
"Nhưng..."
Tô Tú Tú muốn nói Hàn Liệt không biết nàng ở trên núi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc là hắn biết.
Lúc Hứa Thiến bảo nàng lên núi nhặt củi, Hàn Liệt cũng có mặt ở đó.
Thế nên, sau khi phát sinh quan hệ da thịt với nữ nhân thì Hàn Liệt sẽ đối xử tốt với người đó như thế sao?
Suy nghĩ này khiến Tô Tú Tú cảm thấy vừa lo lắng vừa uất ức.
Nếu như Hứa Thiến cũng giống như nàng, trực tiếp một chút, phát sinh quan hệ với Hàn Liệt, vậy thì rất có thể hai người đó...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tú Tú không dám suy nghĩ đến tận cùng, chỉ có thể dùng hết sức ôm lấy cánh tay Hàn Liệt.
Cảm nhận được nàng chủ động tiến lại gần như vậy, Hàn Liệt khẽ mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đừng sợ, nàng sẽ thích.”
Hắn nghĩ là nàng sợ hãi nên mới ôm chặt lấy cánh tay hắn sao?
Tô Tú Tú đâm lao phải theo lao, ừ một tiếng, sau đó lại nhìn thấy ánh lửa lập lòe và khói nước bốc lên.
"Đây là..."
"Ừm, suối nước nóng."
Hàn Liệt nhướng mày cười, mang theo vẻ kiêu ngạo của thiếu niên: “Đây là nơi ở bí mật của ta trên núi, trước đây chỉ có ta biết. Bây giờ nó cũng là nơi ở bí mật của nàng.”
Trái tim Tô Tú Tú không nhịn được mà đập thình thịch.
Nơi ở bí mật của hắn và nàng?
"Tú Tú, trước khi tắm nước nóng thì treo y phục lên kia nhé.”
Tô Tú Tú theo bản năng gật đầu, luôn cảm thấy Hàn Liệt nhìn quần áo của nàng như sói đói nhìn con mồi vậy.
Nhưng bọn họ đã có tiếp xúc da thịt thân mật, Tô Tú Tú lại nóng lòng muốn mang thai, nên cho dù trong lòng vô cùng xấu hổ thì nàng cũng vẫn giả vờ bình tĩnh mà cởi đồ trước mặt hắn.
Chỉ là, nhìn thì có vẻ trấn định, nhưng ngón tay của nàng lại không nhịn được mà run bần bật, mãi một lúc lâu vẫn không cởi được nút buộc ở ngực ra.
Đang lúc bối rối thì một bàn tay ấm áp vươn tới trước người nàng, bao bọc lấy bàn tay của nàng: “Để ta làm cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro