Làm Đến Mức Hồn...
Giang Mạt
2024-08-17 21:46:22
Mặc dù Tô Tú Tú không nói tỉ mỉ, nhưng Đào Đào vừa nghe đã hiểu
Nàng ta dùng ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Tô Tú Tú, khiến tai và cổ Tô Tú Tú đỏ bừng, sau đó không khỏi bật cười.
“Đồng Lễ dù sao cũng còn trẻ, long tinh hổ mãnh! Tú Tú à, bình thường mỗi ngày Đồng Lễ làm mấy lần?”
Chuyện này có liên quan gì đến những gì Đào Đào hỏi sao?
Tô Tú Tú cắn môi, nhưng vẫn dè dặt trả lời: “Hôm qua... Làm hai lần.”
“Một lần dài bao lâu? Ở giữa có nghỉ ngơi không? Hay là làm liên tục?”
Tô Tú Tú càng ngày càng bối rối, sao Đào Đào lại hỏi nhiều chuyện như vậy?
Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Đào Đào, Tô Tú Tú vẫn trả lời, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Hơn nửa canh giờ... Huynh ấy không nghỉ ngơi, thứ đó... cũng không rút ra. Sau đó... Sau đó huynh ấy ôm ta... Ôm... Là lại cứng lên rồi...”
“Đây không phải là long tinh hổ mãnh bình thường đâu!”
Đào Đào kích động vỗ đùi: "Tú Tú, ta nói với muội này, muội vớ được bảo bối rồi đấy. Phu quân của muội dẻo dai như thế, đây chính là thiên phú dị bẩm! Muội có cảm thấy lúc hắn làm thì muội cảm thấy vô cùng dễ chịu không? Cả người lâng lâng, hồn cũng sắp bay lên rồi!”
Tô Tú Tú ngượng ngùng nhẹ gật đầu.
Đào Đào càng kích động hơn: “Có được phu quân như thế, vậy thì chuyện muội mang thai là một chuyện vô cùng dễ dàng! Tin ta đi, muội và hắn làm thêm vài lần nữa, sau đó cũng không cần phải chặn lại nữa, muội làm thế này... Thế này...”
Cuối cùng, Tô Tú Tú mặt mũi đỏ bừng đi về nhà họ Hứa.
Lúc nàng về đến nhà họ Hứa thì mặt vẫn còn chưa bớt đỏ.
“Ăn cơm thôi.”
Tô Tú Tú vừa phơi quần áo xong, còn chưa về tới phòng bếp thì đã nghe thấy giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Hứa Thiến từ bên trong truyền ra.
Sau đó, lập tức nhìn thấy nàng ta mặc bộ váy màu hồng, yểu điệu thục nữ bưng đĩa đậu phụ ra ngoài.
Lúc nhìn thấy nàng, Hứa Thiến hoàn toàn thay đổi thái độ, không hề chanh chua như ngày thường mà vô cùng hiểu biết: “Tẩu tử trở về rồi à, tới giờ cơm rồi, tẩu mau tới đây.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Thiến, Tô Tú Tú không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hôm nay nàng ta bị điên rồi à? Sao lại nói chuyện bằng cái giọng như bị ai bóp cổ hết hơi vậy?
Mặc dù nghi hoặc như vậy, nhưng Tô Tú Tú vẫn chậm rãi tiến vào trong phòng.
Nàng vừa bước vào đã lập tức có được câu trả lời.
Hàn Liệt đang ngồi trên bàn ăn!
Nhìn thấy nàng, hắn còn nhướn mày một cái.
Tô Tú Tú sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.
Tô Tú Tú và Hàn Liệt ngồi đối diện nhau, suốt cả bữa ăn, nàng cứ cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, Tô Tú Tú đang định trốn vào nhà bếp rửa bát thì lại bị Hứa Thiến chặn lại: “Tẩu tử, cứ để ta rửa bát cho, tẩu về nghỉ ngơi đi. Nếu như tẩu không có chuyện gì làm thì đi lên núi kiếm củi cũng được.”
Tô Tú Tú không hiểu ý nàng ta là gì, nhưng có thể tránh được Hàn Liệt thì nàng cũng không từ chối.
Nàng cõng theo cái gùi đi ra ngoài, bước chân của Tô Tú Tú vô cùng nhẹ nhàng.
Hứa Thiến biết mình béo hơn tẩu tẩu, nhưng không sao cả, nàng ta cảm thấy mình vẫn rất xinh đẹp.
Nàng ta giả vờ dọn dẹp bát đũa, nhưng cũng nhân cơ hội đó mà uốn éo thân thể để lộ ra những đường cong của nữ nhân, cánh tay hơi nâng lên, lộ ra một mảng da thịt trắng trẻo.
Bày ra bao chiêu trò như vậy, nhưng Hàn Liệt lại đột nhiên đứng dậy, nói với Hứa bà bà: “Đại nương, hôm qua ta có đặt mấy cái bẫy trên núi, bây giờ phải đi xem có bẫy được con thú nào không, xin phép cáo từ trước.”
Sắc mặt của Hứa Thiến lập tức sa sầm lại, liếc nhìn về phía Hứa bà bà, ánh mắt lộ ra vẻ ám chỉ.
Nhưng Hứa bà bà vừa nghe đến bẫy thú thì hai mắt sáng lên, làm sao còn để ý đến ám chỉ của con gái?
Bà ta liên tục gật đầu.
Trong thôn mọi người đều biết Hàn Liệt là thợ săn giỏi, một khi lên núi thì chắc chắn sẽ có thu hoạch!
Nếu như xét về thức ăn thì không ai trong thôn có thể so được với hắn cả!
Thiến Nhi nghĩ không sai, lợi ích thực tế vẫn là quan trọng nhất.
Nếu như gả cho một tú tài nghèo, vậy thì chẳng thà gả cho Hàn Liệt, ít nhất thì ngày nào cũng được ăn thịt!
Nàng ta dùng ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Tô Tú Tú, khiến tai và cổ Tô Tú Tú đỏ bừng, sau đó không khỏi bật cười.
“Đồng Lễ dù sao cũng còn trẻ, long tinh hổ mãnh! Tú Tú à, bình thường mỗi ngày Đồng Lễ làm mấy lần?”
Chuyện này có liên quan gì đến những gì Đào Đào hỏi sao?
Tô Tú Tú cắn môi, nhưng vẫn dè dặt trả lời: “Hôm qua... Làm hai lần.”
“Một lần dài bao lâu? Ở giữa có nghỉ ngơi không? Hay là làm liên tục?”
Tô Tú Tú càng ngày càng bối rối, sao Đào Đào lại hỏi nhiều chuyện như vậy?
Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Đào Đào, Tô Tú Tú vẫn trả lời, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Hơn nửa canh giờ... Huynh ấy không nghỉ ngơi, thứ đó... cũng không rút ra. Sau đó... Sau đó huynh ấy ôm ta... Ôm... Là lại cứng lên rồi...”
“Đây không phải là long tinh hổ mãnh bình thường đâu!”
Đào Đào kích động vỗ đùi: "Tú Tú, ta nói với muội này, muội vớ được bảo bối rồi đấy. Phu quân của muội dẻo dai như thế, đây chính là thiên phú dị bẩm! Muội có cảm thấy lúc hắn làm thì muội cảm thấy vô cùng dễ chịu không? Cả người lâng lâng, hồn cũng sắp bay lên rồi!”
Tô Tú Tú ngượng ngùng nhẹ gật đầu.
Đào Đào càng kích động hơn: “Có được phu quân như thế, vậy thì chuyện muội mang thai là một chuyện vô cùng dễ dàng! Tin ta đi, muội và hắn làm thêm vài lần nữa, sau đó cũng không cần phải chặn lại nữa, muội làm thế này... Thế này...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, Tô Tú Tú mặt mũi đỏ bừng đi về nhà họ Hứa.
Lúc nàng về đến nhà họ Hứa thì mặt vẫn còn chưa bớt đỏ.
“Ăn cơm thôi.”
Tô Tú Tú vừa phơi quần áo xong, còn chưa về tới phòng bếp thì đã nghe thấy giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Hứa Thiến từ bên trong truyền ra.
Sau đó, lập tức nhìn thấy nàng ta mặc bộ váy màu hồng, yểu điệu thục nữ bưng đĩa đậu phụ ra ngoài.
Lúc nhìn thấy nàng, Hứa Thiến hoàn toàn thay đổi thái độ, không hề chanh chua như ngày thường mà vô cùng hiểu biết: “Tẩu tử trở về rồi à, tới giờ cơm rồi, tẩu mau tới đây.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Thiến, Tô Tú Tú không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hôm nay nàng ta bị điên rồi à? Sao lại nói chuyện bằng cái giọng như bị ai bóp cổ hết hơi vậy?
Mặc dù nghi hoặc như vậy, nhưng Tô Tú Tú vẫn chậm rãi tiến vào trong phòng.
Nàng vừa bước vào đã lập tức có được câu trả lời.
Hàn Liệt đang ngồi trên bàn ăn!
Nhìn thấy nàng, hắn còn nhướn mày một cái.
Tô Tú Tú sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.
Tô Tú Tú và Hàn Liệt ngồi đối diện nhau, suốt cả bữa ăn, nàng cứ cảm thấy nơm nớp lo sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, Tô Tú Tú đang định trốn vào nhà bếp rửa bát thì lại bị Hứa Thiến chặn lại: “Tẩu tử, cứ để ta rửa bát cho, tẩu về nghỉ ngơi đi. Nếu như tẩu không có chuyện gì làm thì đi lên núi kiếm củi cũng được.”
Tô Tú Tú không hiểu ý nàng ta là gì, nhưng có thể tránh được Hàn Liệt thì nàng cũng không từ chối.
Nàng cõng theo cái gùi đi ra ngoài, bước chân của Tô Tú Tú vô cùng nhẹ nhàng.
Hứa Thiến biết mình béo hơn tẩu tẩu, nhưng không sao cả, nàng ta cảm thấy mình vẫn rất xinh đẹp.
Nàng ta giả vờ dọn dẹp bát đũa, nhưng cũng nhân cơ hội đó mà uốn éo thân thể để lộ ra những đường cong của nữ nhân, cánh tay hơi nâng lên, lộ ra một mảng da thịt trắng trẻo.
Bày ra bao chiêu trò như vậy, nhưng Hàn Liệt lại đột nhiên đứng dậy, nói với Hứa bà bà: “Đại nương, hôm qua ta có đặt mấy cái bẫy trên núi, bây giờ phải đi xem có bẫy được con thú nào không, xin phép cáo từ trước.”
Sắc mặt của Hứa Thiến lập tức sa sầm lại, liếc nhìn về phía Hứa bà bà, ánh mắt lộ ra vẻ ám chỉ.
Nhưng Hứa bà bà vừa nghe đến bẫy thú thì hai mắt sáng lên, làm sao còn để ý đến ám chỉ của con gái?
Bà ta liên tục gật đầu.
Trong thôn mọi người đều biết Hàn Liệt là thợ săn giỏi, một khi lên núi thì chắc chắn sẽ có thu hoạch!
Nếu như xét về thức ăn thì không ai trong thôn có thể so được với hắn cả!
Thiến Nhi nghĩ không sai, lợi ích thực tế vẫn là quan trọng nhất.
Nếu như gả cho một tú tài nghèo, vậy thì chẳng thà gả cho Hàn Liệt, ít nhất thì ngày nào cũng được ăn thịt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro