Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Thần Toán Giả T...
2024-11-21 15:57:21
"Tử Câm, tuy rằng con là con gái của chúng ta, nhưng chúng ta nuôi Tiểu Huyên mười lăm năm, tình cảm với nó rất sâu đậm, từ nhỏ nó được nuôi dưỡng giàu có, không giống con ở nông thôn chịu khổ như vậy, cho nên đại tiểu thư Doanh gia vẫn là Tiểu Huyên, là có chút ủy khuất con, nhưng con thiện lương như vậy, mẹ biết con khẳng định sẽ không để ý, yên tâm, con sẽ không thiếu một thứ nào."
"Cái gì? Con cũng muốn đi, con đang nói đùa sao? Người ta muốn chính là danh viện, con ngay cả một khúc dương cầm cũng không biết, đi làm gì, sẽ chỉ mất mặt."
Trong mộng là bóng người hỗn loạn, cùng ánh mắt chán ghét khinh miệt của bọn họ ném tới.
Vài giây sau, Doanh Tử Câm mới hoàn toàn tỉnh lại.
Lông mi cô khẽ động đậy, đôi mắt mở ra, đập vào mắt là một phòng bệnh màu trắng, giữa mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
"Ơ, tỉnh rồi?" Có tiếng châm chọc truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: "Còn tưởng rằng cô đã chết rồi, đừng nhúc nhích, động cái gì? Kim chạy cô chịu trách nhiệm?"
Một tay đè cô lại, nhìn như đang cố định kim, kỳ thực lại dùng sức nắm lấy miệng vết thương của cô, còn dùng móng tay, bấm vào trong da thịt.
Nhưng mà, biểu lộ đau đớn của cô gái cũng không có, cổ tay cô khẽ đảo, liền đặt tay lên tủ đầu giường.
Người nọ lập tức bị đau, thét chói tai: "Cô có bệnh à?!"
"Tử Câm!" Trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi khác, cô ta lắp bắp kinh hãi, bước lên trước: "Đây là bác sĩ Lục, không phải tới hại con."
Cô gái quay đầu, một gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc lộ ra trong không khí, ốm yếu, không có tinh thần gì.
Nhưng nhìn kỹ ngũ quan lại hết sức tinh xảo, là mắt phượng đẹp mắt, hơi chuyển một cái, liền có ánh sáng nhạt xẹt qua, phảng phất như Phù Thúy Lưu Đan, lúc ẩn lúc hiện.
Có sức mê hoặc cường đại khiến người ta thất thần.
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên, quan tâm nói: "Tử Câm, con còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Cô gái chưa nói, tay ngược lại buông lỏng.
Bác sĩ Lục xoa cổ tay lui về phía sau, trách cứ: "Quả nhiên là bạch nhãn lang không có giáo dục."
Doanh Tử Câm ngước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài còn dính sương.
Giọng nói của cô mang theo âm thanh khàn khàn sau khi tỉnh dậy, nhiều thêm chút cảm giác lạnh mông lung: "Xin lỗi, vừa tỉnh, tôi tưởng rằng có chó cắn tôi."
Bác sĩ Lục biến sắc: "Cô!"
"Được rồi, Tử Câm đã xin lỗi rồi, đừng cãi nữa." Người phụ nữ khuyên nhủ, lại dịu giọng, cô ta mím môi, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách, "Tử Câm, xin lỗi con, nếu như không phải bởi vì bệnh của cô, con cũng không cần truyền máu cho cô, không nghĩ tới lần này còn hại con bất tỉnh."
"Đó là cô ta đáng đời!" Vẻ mặt bác sĩ Lục chán ghét: "Cô ta không phải là người nhà họ Doanh thấy đáng thương nên nhận nuôi sao? Cô còn cần đặc biệt tìm tôi đến giúp cô ta dưỡng thân? Cô đối với cháu gái ruột của mình, cũng không tốt như vậy chứ?"
Người phụ nữ thở dài một hơi: "Tử Câm chịu khổ nhiều lắm, sao có thể so với Tiểu Huyên?"
"Không thể so sánh." Bác sĩ Lục lúc này mới nở nụ cười, là khinh miệt: "Nghe em trai tôi nói, con bé là người đứng thứ hai khối, cũng không giống như bạch nhãn lang nào đó, dựa vào tiền vào lớp tài năng, bị xếp thứ hai từ dưới lên hơn ba trăm điểm, thật là mất mặt."
Người phụ nữ nhíu mày: "Đừng nói như vậy, Tử Câm trước kia ở trường trung học của con bé vẫn là hạng nhất."
Bác sĩ Lục khịt mũi coi thường: "Một người đứng thứ nhất huyện thành, ngay cả đại học loại hai cũng thi không đậu."
Nhưng mà, cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không ảnh hưởng đến Doanh Tử Câm, cô tùy ý nhìn thoáng qua người phụ nữ, trong đầu liền hiện ra một cái tên ——
Doanh Lộ Vi.
Cô út của cô, năm nay 25 tuổi, là đệ nhất danh viện Lam Thành, còn là nghệ sĩ dương cầm nổi danh Hoa Quốc.
Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông, loại bệnh này một khi xuất hiện vết thương sẽ chảy máu không ngừng, khó có thể lành lại, mà nhóm máu của cô ta là Rhnull cực kỳ hiếm thấy, rất khó phối hợp, đến nay còn chưa có phương pháp điều trị hoàn toàn.
Doanh Tử Câm nhìn cổ tay mảnh khảnh mà ngay cả mạch máu của mình cũng có thể nhìn thấy, vẻ mặt mệt mỏi: "Chậc."
Cô không chết, nơi này là Trái Đất cô đã từng đến, tên của cô cũng vẫn là Doanh Tử Câm, chẳng qua cô không còn là "một quẻ định sinh tử, liếc mắt một cái đã thấy họa phúc" - thần toán nổi tiếng thiên hạ ở thế giới tu chân nữa.
Hiện tại cô là một dưỡng nữ Doanh gia không được coi trọng, hay là kho máu di động của Doanh Lộ Vi, muốn gọi là đến.
Lần này ngất xỉu là vì Doanh Lộ Vi bị thương, cô mấy ngày liền bị cưỡng ép rút máu, còn không thể phản kháng.
"Lúc ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bác sĩ Lục nhìn Doanh Lộ Vi: "Ai đẩy cô xuống? Cô ở bên cạnh, không thấy sao?"
Câu nói cuối cùng là nói với Doanh Tử Cam.
Nhìn cô không nhúc nhích, bác sĩ Lục lập tức nổi giận: "Hỏi cô đấy, câm rồi?"
"Ồn ào." Doanh Tử Câm mặt mày lười biếng: "Yên tĩnh."
"Cái gì? Con cũng muốn đi, con đang nói đùa sao? Người ta muốn chính là danh viện, con ngay cả một khúc dương cầm cũng không biết, đi làm gì, sẽ chỉ mất mặt."
Trong mộng là bóng người hỗn loạn, cùng ánh mắt chán ghét khinh miệt của bọn họ ném tới.
Vài giây sau, Doanh Tử Câm mới hoàn toàn tỉnh lại.
Lông mi cô khẽ động đậy, đôi mắt mở ra, đập vào mắt là một phòng bệnh màu trắng, giữa mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
"Ơ, tỉnh rồi?" Có tiếng châm chọc truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: "Còn tưởng rằng cô đã chết rồi, đừng nhúc nhích, động cái gì? Kim chạy cô chịu trách nhiệm?"
Một tay đè cô lại, nhìn như đang cố định kim, kỳ thực lại dùng sức nắm lấy miệng vết thương của cô, còn dùng móng tay, bấm vào trong da thịt.
Nhưng mà, biểu lộ đau đớn của cô gái cũng không có, cổ tay cô khẽ đảo, liền đặt tay lên tủ đầu giường.
Người nọ lập tức bị đau, thét chói tai: "Cô có bệnh à?!"
"Tử Câm!" Trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi khác, cô ta lắp bắp kinh hãi, bước lên trước: "Đây là bác sĩ Lục, không phải tới hại con."
Cô gái quay đầu, một gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc lộ ra trong không khí, ốm yếu, không có tinh thần gì.
Nhưng nhìn kỹ ngũ quan lại hết sức tinh xảo, là mắt phượng đẹp mắt, hơi chuyển một cái, liền có ánh sáng nhạt xẹt qua, phảng phất như Phù Thúy Lưu Đan, lúc ẩn lúc hiện.
Có sức mê hoặc cường đại khiến người ta thất thần.
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên, quan tâm nói: "Tử Câm, con còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Cô gái chưa nói, tay ngược lại buông lỏng.
Bác sĩ Lục xoa cổ tay lui về phía sau, trách cứ: "Quả nhiên là bạch nhãn lang không có giáo dục."
Doanh Tử Câm ngước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài còn dính sương.
Giọng nói của cô mang theo âm thanh khàn khàn sau khi tỉnh dậy, nhiều thêm chút cảm giác lạnh mông lung: "Xin lỗi, vừa tỉnh, tôi tưởng rằng có chó cắn tôi."
Bác sĩ Lục biến sắc: "Cô!"
"Được rồi, Tử Câm đã xin lỗi rồi, đừng cãi nữa." Người phụ nữ khuyên nhủ, lại dịu giọng, cô ta mím môi, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách, "Tử Câm, xin lỗi con, nếu như không phải bởi vì bệnh của cô, con cũng không cần truyền máu cho cô, không nghĩ tới lần này còn hại con bất tỉnh."
"Đó là cô ta đáng đời!" Vẻ mặt bác sĩ Lục chán ghét: "Cô ta không phải là người nhà họ Doanh thấy đáng thương nên nhận nuôi sao? Cô còn cần đặc biệt tìm tôi đến giúp cô ta dưỡng thân? Cô đối với cháu gái ruột của mình, cũng không tốt như vậy chứ?"
Người phụ nữ thở dài một hơi: "Tử Câm chịu khổ nhiều lắm, sao có thể so với Tiểu Huyên?"
"Không thể so sánh." Bác sĩ Lục lúc này mới nở nụ cười, là khinh miệt: "Nghe em trai tôi nói, con bé là người đứng thứ hai khối, cũng không giống như bạch nhãn lang nào đó, dựa vào tiền vào lớp tài năng, bị xếp thứ hai từ dưới lên hơn ba trăm điểm, thật là mất mặt."
Người phụ nữ nhíu mày: "Đừng nói như vậy, Tử Câm trước kia ở trường trung học của con bé vẫn là hạng nhất."
Bác sĩ Lục khịt mũi coi thường: "Một người đứng thứ nhất huyện thành, ngay cả đại học loại hai cũng thi không đậu."
Nhưng mà, cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn không ảnh hưởng đến Doanh Tử Câm, cô tùy ý nhìn thoáng qua người phụ nữ, trong đầu liền hiện ra một cái tên ——
Doanh Lộ Vi.
Cô út của cô, năm nay 25 tuổi, là đệ nhất danh viện Lam Thành, còn là nghệ sĩ dương cầm nổi danh Hoa Quốc.
Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông, loại bệnh này một khi xuất hiện vết thương sẽ chảy máu không ngừng, khó có thể lành lại, mà nhóm máu của cô ta là Rhnull cực kỳ hiếm thấy, rất khó phối hợp, đến nay còn chưa có phương pháp điều trị hoàn toàn.
Doanh Tử Câm nhìn cổ tay mảnh khảnh mà ngay cả mạch máu của mình cũng có thể nhìn thấy, vẻ mặt mệt mỏi: "Chậc."
Cô không chết, nơi này là Trái Đất cô đã từng đến, tên của cô cũng vẫn là Doanh Tử Câm, chẳng qua cô không còn là "một quẻ định sinh tử, liếc mắt một cái đã thấy họa phúc" - thần toán nổi tiếng thiên hạ ở thế giới tu chân nữa.
Hiện tại cô là một dưỡng nữ Doanh gia không được coi trọng, hay là kho máu di động của Doanh Lộ Vi, muốn gọi là đến.
Lần này ngất xỉu là vì Doanh Lộ Vi bị thương, cô mấy ngày liền bị cưỡng ép rút máu, còn không thể phản kháng.
"Lúc ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Bác sĩ Lục nhìn Doanh Lộ Vi: "Ai đẩy cô xuống? Cô ở bên cạnh, không thấy sao?"
Câu nói cuối cùng là nói với Doanh Tử Cam.
Nhìn cô không nhúc nhích, bác sĩ Lục lập tức nổi giận: "Hỏi cô đấy, câm rồi?"
"Ồn ào." Doanh Tử Câm mặt mày lười biếng: "Yên tĩnh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro