Xanh Đậm (1)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Da thịt Tần Ngộ Vãn trắng nõn, thế nên chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ để lại dấu vết trên làn da của cô. Từ góc nhìn của Giang Trầm thì có thể dễ dàng nhìn thấy cô đã lau đỏ bừng cả ngực.
Màu đỏ đến chói mắt.
Từ Ngộ Vãn không có gì che chắn vô thức vươn tay ôm lấy ngực, hoảng sợ nhìn Giang Trầm: “Anh, em vẫn chưa tắm xong...”
Giang Trầm chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không có ý dừng lại.
Anh ôm cô đặt lên chiếc giường mềm mại, thuận tiện chế trụ cô.
Giang Trầm không nói lời nào, cúi đầu hôn lên môi cô.
Từ Ngộ Vãn giật nảy mình, sau đó lập tức phản ứng lại. Cô cố gắng đẩy anh ra, liều mạng muốn tránh khỏi môi lưỡi của anh.
“Anh trai... Đừng mà... Ưm...”
Bẩn lắm.
Cô rất bẩn.
Cô đã bị người khác chạm vào thân thể, chính bản thân cô còn thấy buồn nôn.
Từ Ngộ Vãn muốn giãy dụa nhưng Giang Trầm hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô. Cô không có cách nào tránh khỏi nụ hôn bá đạo của anh, nước mắt tí tách rơi.
Giang Trầm chạm vào nước mắt của cô thì hơi dừng lại.
Từ Ngộ Vãn nghẹn ngào: “Anh... Anh đừng đụng vào em.”
Thực ra lúc đó Tô Khác chưa kịp làm gì với cô cả, anh ta chỉ sờ soạng cô vài cái mà thôi. Sau khi vết thương trên người cô lành lại thì những dấu vết mà anh ta lưu lại đều đã biến mất rồi.
Nếu nghĩ như vậy thì Tô Khác căn bản không tạo thành tổn thương nào cho cô cỏa.
Từ Ngộ Vãn cũng biết điều đó.
Thế nhưng, trong lòng cô có ám ảnh tâm lý, cô không thể nào vượt qua được rào cản này.
Cứ nhắm mắt lại là trong đầu cô lại hiện lên vẻ mặt dữ tợn của Tô Khác, thân thể dường như cũng lưu lại cảm giác ghê tởm khi anh ta vuốt ve cô.
Điều đó làm cô buồn nôn, khiến cô sợ hãi.
Cô không muốn Giang Trầm chạm vào cô, sẽ rất bẩn. Cô muốn mang đến cho anh những điều tốt đẹp nhất, nhưng bây giờ cô đã không còn là tốt đẹp nhất nữa rồi, thế nên đừng đưa cho anh thì hơn.
Cô nghiêng mặt sang bên khác, không muốn để cho Giang Trầm nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Giọng nói của cô đầy vẻ tuyệt vọng.
“Anh, anh đừng đụng vào em, cầu xin anh...”
Từ nay về sau anh cũng đừng đụng vào em nữa.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.
Cô rời khỏi vòng tay anh, chậm rãi co người lại.
Nhưng một giây sau, Giang Trầm lại một lần nữa ôm cô vào lòng, giữ chặt lấy cô.
Giang Trầm hôn lên gáy cô, ôm chặt eo cô, trở mình để cô nằm sấp trên người anh.
Giang Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: “Không sao.”
Không sao cả, anh không quan tâm.
Có lẽ giọng nói và hơi ấm của anh đã trấn an cô. Cảm xúc của Từ Ngộ Vãn dần dần ổn định lại, cô im lặng nằm sấp trên người anh, giống như là đã ngủ, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy anh.
Một lúc lâu sau, Giang Trầm bỗng nhiên hôn lên trán cô, sau đó lại hôn lên mắt cô, chóp mũi cô, vừa nhẹ nhàng vừa an ủi, để Từ Ngộ Vãn cảm nhận được tình cảm của anh.
Nụ hôn cuối cùng rơi lên môi cô.
Nhẹ nhàng và êm ái.
Nước mắt của Từ Ngộ Vãn bị anh hút hết vào trong miệng.
Giang Trầm vuốt tóc cô, vươn tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, anh nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, anh yêu em.”
Màu đỏ đến chói mắt.
Từ Ngộ Vãn không có gì che chắn vô thức vươn tay ôm lấy ngực, hoảng sợ nhìn Giang Trầm: “Anh, em vẫn chưa tắm xong...”
Giang Trầm chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không có ý dừng lại.
Anh ôm cô đặt lên chiếc giường mềm mại, thuận tiện chế trụ cô.
Giang Trầm không nói lời nào, cúi đầu hôn lên môi cô.
Từ Ngộ Vãn giật nảy mình, sau đó lập tức phản ứng lại. Cô cố gắng đẩy anh ra, liều mạng muốn tránh khỏi môi lưỡi của anh.
“Anh trai... Đừng mà... Ưm...”
Bẩn lắm.
Cô rất bẩn.
Cô đã bị người khác chạm vào thân thể, chính bản thân cô còn thấy buồn nôn.
Từ Ngộ Vãn muốn giãy dụa nhưng Giang Trầm hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô. Cô không có cách nào tránh khỏi nụ hôn bá đạo của anh, nước mắt tí tách rơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Trầm chạm vào nước mắt của cô thì hơi dừng lại.
Từ Ngộ Vãn nghẹn ngào: “Anh... Anh đừng đụng vào em.”
Thực ra lúc đó Tô Khác chưa kịp làm gì với cô cả, anh ta chỉ sờ soạng cô vài cái mà thôi. Sau khi vết thương trên người cô lành lại thì những dấu vết mà anh ta lưu lại đều đã biến mất rồi.
Nếu nghĩ như vậy thì Tô Khác căn bản không tạo thành tổn thương nào cho cô cỏa.
Từ Ngộ Vãn cũng biết điều đó.
Thế nhưng, trong lòng cô có ám ảnh tâm lý, cô không thể nào vượt qua được rào cản này.
Cứ nhắm mắt lại là trong đầu cô lại hiện lên vẻ mặt dữ tợn của Tô Khác, thân thể dường như cũng lưu lại cảm giác ghê tởm khi anh ta vuốt ve cô.
Điều đó làm cô buồn nôn, khiến cô sợ hãi.
Cô không muốn Giang Trầm chạm vào cô, sẽ rất bẩn. Cô muốn mang đến cho anh những điều tốt đẹp nhất, nhưng bây giờ cô đã không còn là tốt đẹp nhất nữa rồi, thế nên đừng đưa cho anh thì hơn.
Cô nghiêng mặt sang bên khác, không muốn để cho Giang Trầm nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Giọng nói của cô đầy vẻ tuyệt vọng.
“Anh, anh đừng đụng vào em, cầu xin anh...”
Từ nay về sau anh cũng đừng đụng vào em nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.
Cô rời khỏi vòng tay anh, chậm rãi co người lại.
Nhưng một giây sau, Giang Trầm lại một lần nữa ôm cô vào lòng, giữ chặt lấy cô.
Giang Trầm hôn lên gáy cô, ôm chặt eo cô, trở mình để cô nằm sấp trên người anh.
Giang Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: “Không sao.”
Không sao cả, anh không quan tâm.
Có lẽ giọng nói và hơi ấm của anh đã trấn an cô. Cảm xúc của Từ Ngộ Vãn dần dần ổn định lại, cô im lặng nằm sấp trên người anh, giống như là đã ngủ, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy anh.
Một lúc lâu sau, Giang Trầm bỗng nhiên hôn lên trán cô, sau đó lại hôn lên mắt cô, chóp mũi cô, vừa nhẹ nhàng vừa an ủi, để Từ Ngộ Vãn cảm nhận được tình cảm của anh.
Nụ hôn cuối cùng rơi lên môi cô.
Nhẹ nhàng và êm ái.
Nước mắt của Từ Ngộ Vãn bị anh hút hết vào trong miệng.
Giang Trầm vuốt tóc cô, vươn tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, anh nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, anh yêu em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro