Xanh Đậm (2)
Tô Châu Hà
2024-08-07 00:26:25
Trước kia, khi Từ Ngộ Vãn còn chưa phát hiện ra mình thích anh trai thì đã từng hỏi Giang Trầm rằng nếu như một ngày anh có người yêu thì người đó sẽ như thế nào.
Lúc đó, Giang Trầm đã trả lời cô rằng: “Chờ đến ngày đó sẽ biết.”
Từ Ngộ Vãn lập tức chui vào lòng anh, nũng nịu nói: “Chờ đến ngày đó thì anh nhất định phải nói cho em biết đấy. Dù sao thì người đó cũng là chị dâu tương lai của em, em phải đích thân kiểm tra.”
Giang Trầm cầm quyển sách lên đọc, chỉ “Ừ” một tiếng.
Nhưng Giang Trầm thực ra lại lừa cô, khi anh yêu một người, anh lại không lập tức nói cho cô biết. Thậm chí, cho dù anh đã làm tình với cô không biết bao nhiêu lần, vào ra thân thể cô không biết bao nhiêu lần, anh vẫn giấu diếm.
Một mình Giang Trầm che giấu bí mật tình yêu của mình lâu như vậy, nhìn thấy cô khóc muốn rời xa mình vì muốn tốt cho mình, cuối cùng đã chịu nói ra.
Bởi vì đau lòng, cũng bởi vì yêu.
Từ Ngộ Vãn tưởng là mình nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Trầm, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng nhìn anh cho rõ. Cô nghẹn ngào hỏi: “Anh... Anh vừa... Vừa nói chuyện à?”
Có phải là cô nghe nhầm không?
Giang Trầm vuốt ve gương mặt của cô, khẽ “Ừm” một tiếng.
Thế có nghĩa là, không phải giả.
Từ Ngộ Vãn cuối cùng cũng xác định được. Hai mắt cô chớp chớp, dường như đã quên mất cả chuyện khóc, trong mắt chỉ có một mình anh.
Cô đã từng hi vọng Giang Trầm sẽ thích cô, nhưng anh luôn luôn thờ ơ lãnh cảm. Thế nên cô không dám có những suy nghĩ cao xa như vậy nữa, chỉ cần anh chịu làm tình với cô là được. Về sau, cô đã đạt được chuyện mà mình muốn, nhưng cô vẫn không dám hỏi anh có yêu mình không.
Cô không hỏi là bởi vì không dám. Cô có thể tự huyễn hoặc bản thân mình, nói những hành động của Giang Trầm chính là yêu mình, như thế cô cũng hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng bây giờ, anh lại nói ra điều mà cô chờ đợi bao năm.
Từ Ngộ Vãn sững sờ vài giây, sau đó nước mắt lại lã chã rơi xuống, cô còn khóc dữ dội hơn cả vừa rồi.
Giang Trầm nhíu mày, Từ Ngộ Vãn vùi đầu vào ngực anh, khóc nức nở.
Khi lão Từ đi lên tầng hai thì lập tức nghe thấy tiếng khóc của con gái.
Lão Từ ở nhà là một người cha hiền lành thân thiện, nhưng bản chất vẫn là một thương nhân sát phạt quyết đoán. Hôm đó, khi nhìn thấy Từ Ngộ Vãn toàn thân bê bết máu nhập viện thì lão Từ suýt chút nữa đã lên cơn đau tim. Ông ở ngoài hành lang, mặt mày âm trầm nói với trợ lý: “Điều tra tất cả mọi người có liên quan đến Tiểu Vãn, nhất định phải tìm ra kẻ đã làm ra chuyện này, tôi sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắt.” Sau đó nhanh chóng vào trong bệnh viện, nhìn thấy con gái mình bị thương thì vô cùng đau lòng.
Bây giờ lão Từ lại nghe thấy tiếng con gái mình khóc như thế thì vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Kết quả là nhìn thấy Từ Ngộ Vãn gục lên người anh trai mình mà khóc lóc như trẻ con. Giang Trầm ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi cô. Mặc dù Giang Trầm không nói câu nào, nhưng nhiều năm trôi qua, lão Từ tất nhiên có thể nhìn thấy Giang Trầm lúc nào cũng quan tâm chiều chuộng Từ Ngộ Vãn.
Mặc dù Giang Trầm không phải con ruột của lão Từ, nhưng ông vẫn luôn coi anh như con ruột. Tính cách của anh luôn hờ hững thờ ơ như vậy, nhưng từ nhỏ đã nuông chiều cô em gái của mình. Con gái ông ở trước mặt những người khác rất hiểu chuyện, nhưng trước mặt Giang Trầm lại luôn nổi giận vô cớ, tất cả cũng là vì Giang Trầm quá chiều chuộng cô nên cô mới có thể vô pháp vô thiên như vậy.
Có lẽ là vì Giang Trầm quá ôn nhu, cũng có lẽ vì ông thấy con gái bảo bối nhà mình khóc thảm thiết quá nên cũng chỉ đành thở dài một hơi rồi lại một lần nữa đóng cửa lại.
...
Lúc đó, Giang Trầm đã trả lời cô rằng: “Chờ đến ngày đó sẽ biết.”
Từ Ngộ Vãn lập tức chui vào lòng anh, nũng nịu nói: “Chờ đến ngày đó thì anh nhất định phải nói cho em biết đấy. Dù sao thì người đó cũng là chị dâu tương lai của em, em phải đích thân kiểm tra.”
Giang Trầm cầm quyển sách lên đọc, chỉ “Ừ” một tiếng.
Nhưng Giang Trầm thực ra lại lừa cô, khi anh yêu một người, anh lại không lập tức nói cho cô biết. Thậm chí, cho dù anh đã làm tình với cô không biết bao nhiêu lần, vào ra thân thể cô không biết bao nhiêu lần, anh vẫn giấu diếm.
Một mình Giang Trầm che giấu bí mật tình yêu của mình lâu như vậy, nhìn thấy cô khóc muốn rời xa mình vì muốn tốt cho mình, cuối cùng đã chịu nói ra.
Bởi vì đau lòng, cũng bởi vì yêu.
Từ Ngộ Vãn tưởng là mình nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Trầm, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng nhìn anh cho rõ. Cô nghẹn ngào hỏi: “Anh... Anh vừa... Vừa nói chuyện à?”
Có phải là cô nghe nhầm không?
Giang Trầm vuốt ve gương mặt của cô, khẽ “Ừm” một tiếng.
Thế có nghĩa là, không phải giả.
Từ Ngộ Vãn cuối cùng cũng xác định được. Hai mắt cô chớp chớp, dường như đã quên mất cả chuyện khóc, trong mắt chỉ có một mình anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đã từng hi vọng Giang Trầm sẽ thích cô, nhưng anh luôn luôn thờ ơ lãnh cảm. Thế nên cô không dám có những suy nghĩ cao xa như vậy nữa, chỉ cần anh chịu làm tình với cô là được. Về sau, cô đã đạt được chuyện mà mình muốn, nhưng cô vẫn không dám hỏi anh có yêu mình không.
Cô không hỏi là bởi vì không dám. Cô có thể tự huyễn hoặc bản thân mình, nói những hành động của Giang Trầm chính là yêu mình, như thế cô cũng hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng bây giờ, anh lại nói ra điều mà cô chờ đợi bao năm.
Từ Ngộ Vãn sững sờ vài giây, sau đó nước mắt lại lã chã rơi xuống, cô còn khóc dữ dội hơn cả vừa rồi.
Giang Trầm nhíu mày, Từ Ngộ Vãn vùi đầu vào ngực anh, khóc nức nở.
Khi lão Từ đi lên tầng hai thì lập tức nghe thấy tiếng khóc của con gái.
Lão Từ ở nhà là một người cha hiền lành thân thiện, nhưng bản chất vẫn là một thương nhân sát phạt quyết đoán. Hôm đó, khi nhìn thấy Từ Ngộ Vãn toàn thân bê bết máu nhập viện thì lão Từ suýt chút nữa đã lên cơn đau tim. Ông ở ngoài hành lang, mặt mày âm trầm nói với trợ lý: “Điều tra tất cả mọi người có liên quan đến Tiểu Vãn, nhất định phải tìm ra kẻ đã làm ra chuyện này, tôi sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắt.” Sau đó nhanh chóng vào trong bệnh viện, nhìn thấy con gái mình bị thương thì vô cùng đau lòng.
Bây giờ lão Từ lại nghe thấy tiếng con gái mình khóc như thế thì vội vàng đẩy cửa chạy vào.
Kết quả là nhìn thấy Từ Ngộ Vãn gục lên người anh trai mình mà khóc lóc như trẻ con. Giang Trầm ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi cô. Mặc dù Giang Trầm không nói câu nào, nhưng nhiều năm trôi qua, lão Từ tất nhiên có thể nhìn thấy Giang Trầm lúc nào cũng quan tâm chiều chuộng Từ Ngộ Vãn.
Mặc dù Giang Trầm không phải con ruột của lão Từ, nhưng ông vẫn luôn coi anh như con ruột. Tính cách của anh luôn hờ hững thờ ơ như vậy, nhưng từ nhỏ đã nuông chiều cô em gái của mình. Con gái ông ở trước mặt những người khác rất hiểu chuyện, nhưng trước mặt Giang Trầm lại luôn nổi giận vô cớ, tất cả cũng là vì Giang Trầm quá chiều chuộng cô nên cô mới có thể vô pháp vô thiên như vậy.
Có lẽ là vì Giang Trầm quá ôn nhu, cũng có lẽ vì ông thấy con gái bảo bối nhà mình khóc thảm thiết quá nên cũng chỉ đành thở dài một hơi rồi lại một lần nữa đóng cửa lại.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro