Ký túc xá
LụcLạc
2024-07-09 21:59:23
Sáng hôm sau, La hiệu trưởng đã đứng chờ sẵn ở cổng trường. Liên tục ngó đồng hồ trên di động, vừa trông thấy Hàn Phong tay xách tay mang theo
hành lý thì rất nhiệt tình đi nhanh chân đến lên tiếng chào hỏi.
“Này, mọi người có thấy gì khác lạ không?”
Một sinh viên trong đám đông, chú ý đến hành động của ông ta mà chỉ trỏ lên tiếng nói.
Được nhắc nhở, bắt đầu dần dần càng nhiều người ngó sang hướng cậu ta hơn. Không ít lời bàn tán lớn nhỏ, La hiệu trưởng gật đầu mỉm cười rồi lên tiếng chào buổi sáng.
“Được hiệu trưởng đích thân xuống chào đón, không biết bối cảnh của cậu ta như thế nào nhỉ?”
Đợi đến khi bóng dáng bọn họ lên cầu thang về hướng ký túc xá, đại khái sự tò mò của đám người mới chấm dứt.
Trong lúc đi, Hàn Phong cố ý chậm lại vài nhịp. Đợi La hiệu trưởng đến bên cạnh rồi mới lên tiếng trách móc.
“Ông điên à, tính tạo phiền phức cho tôi sao?”
La hiệu trưởng dùng gương mặt ngơ ngác nhìn qua cậu ta, có vẻ như chưa hiểu được vấn đề Hàn Phong muốn nhắc đến.
Hàn Phong thật sự cạn lời, cậu đã tin hoàn toàn việc chiếc ghế hiệu trưởng này chắc chắn được truyền lại từ dòng họ của ông ấy.
“Tôi là sinh viên mới đến, ông đối đãi như vậy sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của mọi người. Nếu có ai đó tò mò, âm thầm theo dõi hoặc điều tra lai lịch của tôi thì sao?”
La hiệu trưởng lúc này mới “e hèm” một tiếng, cố ý nói to cho mọi người xung quanh hành lang đang dõi theo nghe thấy.
“Lần đầu nên tôi đích thân chỉ đường và nghiêm túc cảnh cáo cậu, sau này còn tìm cớ đi nhầm để lén qua bên nữ thì liệu hồn đấy!”
Thấy mọi người nhìn mình cười ha hả, đến cả những vị quản sinh cũng lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. Hàn Phong gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, sự thật muốn bóp chết cái lão già này.
"Sư thúc, lý do này có được chưa…?
Chẳng kịp nói xong câu hỏi, La hiệu trưởng lại bị ánh nhìn hình viên đạn của Hàn Phong liếc xéo. Ông ta cười hê hê vuốt vuốt râu, cố tình lãng tránh qua chổ khác huýt sáo.
Dáng vẻ này càng khiến Hàn Phong tức đến không còn gì để nói, rất may là ở chổ đông người. Không thì cậu ta sẽ đánh cho biến trở thành tên ngốc thật sự luôn, đúng là lão hồ ly.
Đến nơi, nhìn qua cửa sổ thấy cậu bạn ở chung ngày hôm qua đã gặp mặt vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn mà ngủ.
“Trần Tiến, trò mau dậy giúp Hàn Phong dọn dẹp đồ đạc mau lên!”
Giọng nói còn đang ngáy ngủ, ậm ừ một lúc rồi nghiêng mình vào hướng vách tường vọng ra bên ngoài.
“Hôm nay không có tiết học, làm ơn đừng có làm phiền tôi!”
Hàn Phong khều khều tay La hiệu trưởng, lên tiếng.
“Ông về phòng làm việc đi, đừng ở đây gây thêm sự chú ý cho tôi!”
Cảm thấy cũng có lý, nên ông ta căn dặn một ít nội quy trong ký túc xá. Hàn Phong bỏ ngoài tai, thúc giục lão mau rời khỏi đây, có gì sẽ liên hệ sau.
Đợi ông ta đi khỏi, Hàn Phong mới đưa tay lên dùng sức gõ cửa, lên tiếng gọi.
“Tiểu Tứ, mau mở cửa cho tôi!”
Chắc lại thức đêm cày game gì đó hôm qua cậu ta đã chơi lúc gặp mình, gọi cỡ đó mà vẫn không chịu ngồi dậy.
Hết cách, cậu rút từ đai lưng ra 1 viên đậu đồng. Dùng một ít cương khí, xác nhận tâm điểm chính là ở mông Tiểu Tứ mà búng vào đó. Tiếng “bốc” rõ to, đủ hiểu người nằm bên trong chăn thốn đến cỡ nào.
“Ui da, đau chết tôi rồi!”
Chiêu này Hàn Phong cũng học từ lão sư phụ của mình, bị lão búng hạt trái cây vào người riết thành quen. Bây giờ xem ra có tác dụng phết, cậu ta mỉm cười nhìn Tiểu Tứ lăn lộn tìm cách thò đầu ra khỏi chiếc chăn. Giống như là một con mồi đang mắc bẫy, quằn quại trong tấm lưới của người thợ săn vậy.
“Mở cửa cho tôi mau lên, có muốn thêm 1 phát nữa không?”
Nghe vậy Tiểu Tứ mới lật đật ngồi dậy cầm chìa khoá mở cửa cho cậu ta mang hành lý vào, miệng vẫn không ngừng làu nhàu.
“Gọi thôi được rồi, cậu bạo lực như vậy để làm gì?”
Ấy vậy vẫn phụ giúp Hàn Phong thu xếp lại giường ngủ, trang trí chổ sinh hoạt một cách nhiệt tình. Điều này khiến Hàn Phong có cái nhìn rất thiện cảm với người bạn vừa mới quen biết trước mặt mình.
“Tiểu Phong, chúng ta cùng nhau ra ngoài trường uống vài ly nhé, xem như là tiệc tẩy trần cho cậu luôn!”
Cậu ta tự ý thay đổi cách xưng hô, gọi Hàn Phong bằng một cái tên vô cùng mỏng manh, nhưng thôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì.
Cả hai quyết định chốt sẽ gặp nhau sau khi ăn cơm trưa dưới căn tin trường học, thời gian còn rất sớm. Làm xong mọi thứ rồi Tiểu Tứ lại tiếp tục về giường của mình nằm xuống ngủ.
Chưa đến 1 phút Hàn Phong đã nghe tiếng ngáy rõ to, thật sự cậu ta cảm thấy lo lắng cho những giấc ngủ sau này của mình.
Bây giờ cũng không có gì làm, lúc này các sinh viên có tiết đã vào lớp học. Có lẽ nên đi tới chổ Âm Sào xem xét một chút tình huống xung quanh, Hàn Phong lấy điện thoại ra gọi cho La hiệu trưởng.
Xác nhận một tiếng, ông ta tỏ ý sẽ cùng cậu đi. Dù gì bên ngoài các cửa ra vào nơi ấy đã được khoá kín, cần phải có người hướng dẫn mang theo chìa khoá mới đi vào được.
Từ khi thăng cấp Địa Tiên, Hàn Phong đã khai mở được Âm Dương Nhãn thật sự. Đó cũng xem như là một đãi ngộ đặc biệt, không cần dùng đến Chiếu Linh phù hoặc Thất Tinh Thảo để nhìn nữa.
“Sao không đi vào mà còn đứng ở đây?”
Hàn Phong đi từ xa tới hỏi La hiệu trưởng, ông ta đang chờ cậu ở ngay lối vào bên phòng thiết kế cũ, cũng chính nơi hình thành Âm Sào.
“Sư thúc, thật sự muốn đi vào sao…?”
Giọng nói của ông ta khiến Hàn Phong cảm thấy vô cùng nực cười, dù gì cũng là đệ tử đạo môn chính tông. Học thức pháp thuật hơn hẳn bao nhiêu Thần Côn lừa gạt bịp bợm ở ngoài xã hội, mà bây giờ cứ như con mèo bị ướt đang run sợ vậy.
“Đùa à, có tin tôi vả cho một cái đầu cắm xuống đất không?”
Cả hai đang đứng hướng cạnh nhau nhìn vào bên trong, không hề để ý có người nhẹ nhè bước chậm chân, cố tình không phát ra tiếng. Bất ngờ, vỗ tay lên vai của Hàn Phong.
“Tiểu sư thúc!”
Động tĩnh lớn khiến hai người cùng nhau quay người lại phía đằng sau, xác định rõ người đó là ai. Cậu ta mới thở phào một hơi, lên tiếng hỏi.
“Băng Băng, con tới đây làm gì?”
Người vừa mới vỗ vai Hàn Phong hồi nãy chính là cô tiểu thư nhà Thẩm gia, Thẩm Băng Băng. Không nhớ đến, chính là cô ta gợi ý cho mình vào trong trường này để học.
“Các người làm gì ở đây vậy?”
Từ lúc Hàn Phong đi đến cổng trường, cô đã nhìn thấy nhưng vì chổ đông người nên không đến chào hỏi. Chờ đến lúc cậu một mình đi xuống từ ký túc xá nam, Băng Băng mới âm thầm đi theo sau lưng.
“Sao giờ này không vào lớp học!”
La hiệu trưởng cũng không nghĩ đến tình huống có người thứ 3 xuất hiện, lại làm 1 cú giật mình ngay tại nơi không nên đến này. Khiến cho ông ta cũng có phần hồn phách bay tứ tán, gằn giọng lên chất vấn.
“Hôm nay cháu chỉ có tiết học buổi chiều, mà các người vẫn chưa trả lời cháu. Đến nơi bỏ hoang này để làm gì?”
Hình như cách nói chuyện có phần kì quặc, nghĩ cũng đúng. Thẩm gia có quan hệ tốt với nhà trường, thì chẳng có lý do nào La hiệu trưởng lại không biết Băng Băng là con gái cưng của họ.
“Nơi này có sự kiện ma quỷ đúng không?”
Cô cũng rất thông minh, nhìn quanh một lượt rồi đưa tay lên che bên miệng. Dùng âm thanh đủ nghe để lên tiếng, vốn từ nhỏ đã quen thuộc với Tiểu Kim và Tiểu Hoa. Cha cũng là đạo sĩ, nên phương diện này cô rất thoáng.
Dù sao ký túc xá nữ cũng nằm sát gần với ở đây. Có lẽ khai thác được một chút manh mối, Hàn Phong cố tình hỏi thăm.
“Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra gần đây?”
“Này, mọi người có thấy gì khác lạ không?”
Một sinh viên trong đám đông, chú ý đến hành động của ông ta mà chỉ trỏ lên tiếng nói.
Được nhắc nhở, bắt đầu dần dần càng nhiều người ngó sang hướng cậu ta hơn. Không ít lời bàn tán lớn nhỏ, La hiệu trưởng gật đầu mỉm cười rồi lên tiếng chào buổi sáng.
“Được hiệu trưởng đích thân xuống chào đón, không biết bối cảnh của cậu ta như thế nào nhỉ?”
Đợi đến khi bóng dáng bọn họ lên cầu thang về hướng ký túc xá, đại khái sự tò mò của đám người mới chấm dứt.
Trong lúc đi, Hàn Phong cố ý chậm lại vài nhịp. Đợi La hiệu trưởng đến bên cạnh rồi mới lên tiếng trách móc.
“Ông điên à, tính tạo phiền phức cho tôi sao?”
La hiệu trưởng dùng gương mặt ngơ ngác nhìn qua cậu ta, có vẻ như chưa hiểu được vấn đề Hàn Phong muốn nhắc đến.
Hàn Phong thật sự cạn lời, cậu đã tin hoàn toàn việc chiếc ghế hiệu trưởng này chắc chắn được truyền lại từ dòng họ của ông ấy.
“Tôi là sinh viên mới đến, ông đối đãi như vậy sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của mọi người. Nếu có ai đó tò mò, âm thầm theo dõi hoặc điều tra lai lịch của tôi thì sao?”
La hiệu trưởng lúc này mới “e hèm” một tiếng, cố ý nói to cho mọi người xung quanh hành lang đang dõi theo nghe thấy.
“Lần đầu nên tôi đích thân chỉ đường và nghiêm túc cảnh cáo cậu, sau này còn tìm cớ đi nhầm để lén qua bên nữ thì liệu hồn đấy!”
Thấy mọi người nhìn mình cười ha hả, đến cả những vị quản sinh cũng lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. Hàn Phong gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, sự thật muốn bóp chết cái lão già này.
"Sư thúc, lý do này có được chưa…?
Chẳng kịp nói xong câu hỏi, La hiệu trưởng lại bị ánh nhìn hình viên đạn của Hàn Phong liếc xéo. Ông ta cười hê hê vuốt vuốt râu, cố tình lãng tránh qua chổ khác huýt sáo.
Dáng vẻ này càng khiến Hàn Phong tức đến không còn gì để nói, rất may là ở chổ đông người. Không thì cậu ta sẽ đánh cho biến trở thành tên ngốc thật sự luôn, đúng là lão hồ ly.
Đến nơi, nhìn qua cửa sổ thấy cậu bạn ở chung ngày hôm qua đã gặp mặt vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn mà ngủ.
“Trần Tiến, trò mau dậy giúp Hàn Phong dọn dẹp đồ đạc mau lên!”
Giọng nói còn đang ngáy ngủ, ậm ừ một lúc rồi nghiêng mình vào hướng vách tường vọng ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay không có tiết học, làm ơn đừng có làm phiền tôi!”
Hàn Phong khều khều tay La hiệu trưởng, lên tiếng.
“Ông về phòng làm việc đi, đừng ở đây gây thêm sự chú ý cho tôi!”
Cảm thấy cũng có lý, nên ông ta căn dặn một ít nội quy trong ký túc xá. Hàn Phong bỏ ngoài tai, thúc giục lão mau rời khỏi đây, có gì sẽ liên hệ sau.
Đợi ông ta đi khỏi, Hàn Phong mới đưa tay lên dùng sức gõ cửa, lên tiếng gọi.
“Tiểu Tứ, mau mở cửa cho tôi!”
Chắc lại thức đêm cày game gì đó hôm qua cậu ta đã chơi lúc gặp mình, gọi cỡ đó mà vẫn không chịu ngồi dậy.
Hết cách, cậu rút từ đai lưng ra 1 viên đậu đồng. Dùng một ít cương khí, xác nhận tâm điểm chính là ở mông Tiểu Tứ mà búng vào đó. Tiếng “bốc” rõ to, đủ hiểu người nằm bên trong chăn thốn đến cỡ nào.
“Ui da, đau chết tôi rồi!”
Chiêu này Hàn Phong cũng học từ lão sư phụ của mình, bị lão búng hạt trái cây vào người riết thành quen. Bây giờ xem ra có tác dụng phết, cậu ta mỉm cười nhìn Tiểu Tứ lăn lộn tìm cách thò đầu ra khỏi chiếc chăn. Giống như là một con mồi đang mắc bẫy, quằn quại trong tấm lưới của người thợ săn vậy.
“Mở cửa cho tôi mau lên, có muốn thêm 1 phát nữa không?”
Nghe vậy Tiểu Tứ mới lật đật ngồi dậy cầm chìa khoá mở cửa cho cậu ta mang hành lý vào, miệng vẫn không ngừng làu nhàu.
“Gọi thôi được rồi, cậu bạo lực như vậy để làm gì?”
Ấy vậy vẫn phụ giúp Hàn Phong thu xếp lại giường ngủ, trang trí chổ sinh hoạt một cách nhiệt tình. Điều này khiến Hàn Phong có cái nhìn rất thiện cảm với người bạn vừa mới quen biết trước mặt mình.
“Tiểu Phong, chúng ta cùng nhau ra ngoài trường uống vài ly nhé, xem như là tiệc tẩy trần cho cậu luôn!”
Cậu ta tự ý thay đổi cách xưng hô, gọi Hàn Phong bằng một cái tên vô cùng mỏng manh, nhưng thôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì.
Cả hai quyết định chốt sẽ gặp nhau sau khi ăn cơm trưa dưới căn tin trường học, thời gian còn rất sớm. Làm xong mọi thứ rồi Tiểu Tứ lại tiếp tục về giường của mình nằm xuống ngủ.
Chưa đến 1 phút Hàn Phong đã nghe tiếng ngáy rõ to, thật sự cậu ta cảm thấy lo lắng cho những giấc ngủ sau này của mình.
Bây giờ cũng không có gì làm, lúc này các sinh viên có tiết đã vào lớp học. Có lẽ nên đi tới chổ Âm Sào xem xét một chút tình huống xung quanh, Hàn Phong lấy điện thoại ra gọi cho La hiệu trưởng.
Xác nhận một tiếng, ông ta tỏ ý sẽ cùng cậu đi. Dù gì bên ngoài các cửa ra vào nơi ấy đã được khoá kín, cần phải có người hướng dẫn mang theo chìa khoá mới đi vào được.
Từ khi thăng cấp Địa Tiên, Hàn Phong đã khai mở được Âm Dương Nhãn thật sự. Đó cũng xem như là một đãi ngộ đặc biệt, không cần dùng đến Chiếu Linh phù hoặc Thất Tinh Thảo để nhìn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao không đi vào mà còn đứng ở đây?”
Hàn Phong đi từ xa tới hỏi La hiệu trưởng, ông ta đang chờ cậu ở ngay lối vào bên phòng thiết kế cũ, cũng chính nơi hình thành Âm Sào.
“Sư thúc, thật sự muốn đi vào sao…?”
Giọng nói của ông ta khiến Hàn Phong cảm thấy vô cùng nực cười, dù gì cũng là đệ tử đạo môn chính tông. Học thức pháp thuật hơn hẳn bao nhiêu Thần Côn lừa gạt bịp bợm ở ngoài xã hội, mà bây giờ cứ như con mèo bị ướt đang run sợ vậy.
“Đùa à, có tin tôi vả cho một cái đầu cắm xuống đất không?”
Cả hai đang đứng hướng cạnh nhau nhìn vào bên trong, không hề để ý có người nhẹ nhè bước chậm chân, cố tình không phát ra tiếng. Bất ngờ, vỗ tay lên vai của Hàn Phong.
“Tiểu sư thúc!”
Động tĩnh lớn khiến hai người cùng nhau quay người lại phía đằng sau, xác định rõ người đó là ai. Cậu ta mới thở phào một hơi, lên tiếng hỏi.
“Băng Băng, con tới đây làm gì?”
Người vừa mới vỗ vai Hàn Phong hồi nãy chính là cô tiểu thư nhà Thẩm gia, Thẩm Băng Băng. Không nhớ đến, chính là cô ta gợi ý cho mình vào trong trường này để học.
“Các người làm gì ở đây vậy?”
Từ lúc Hàn Phong đi đến cổng trường, cô đã nhìn thấy nhưng vì chổ đông người nên không đến chào hỏi. Chờ đến lúc cậu một mình đi xuống từ ký túc xá nam, Băng Băng mới âm thầm đi theo sau lưng.
“Sao giờ này không vào lớp học!”
La hiệu trưởng cũng không nghĩ đến tình huống có người thứ 3 xuất hiện, lại làm 1 cú giật mình ngay tại nơi không nên đến này. Khiến cho ông ta cũng có phần hồn phách bay tứ tán, gằn giọng lên chất vấn.
“Hôm nay cháu chỉ có tiết học buổi chiều, mà các người vẫn chưa trả lời cháu. Đến nơi bỏ hoang này để làm gì?”
Hình như cách nói chuyện có phần kì quặc, nghĩ cũng đúng. Thẩm gia có quan hệ tốt với nhà trường, thì chẳng có lý do nào La hiệu trưởng lại không biết Băng Băng là con gái cưng của họ.
“Nơi này có sự kiện ma quỷ đúng không?”
Cô cũng rất thông minh, nhìn quanh một lượt rồi đưa tay lên che bên miệng. Dùng âm thanh đủ nghe để lên tiếng, vốn từ nhỏ đã quen thuộc với Tiểu Kim và Tiểu Hoa. Cha cũng là đạo sĩ, nên phương diện này cô rất thoáng.
Dù sao ký túc xá nữ cũng nằm sát gần với ở đây. Có lẽ khai thác được một chút manh mối, Hàn Phong cố tình hỏi thăm.
“Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra gần đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro