Ngũ Phương Kim Tầm Trận
LụcLạc
2024-07-09 21:59:23
Hàn Phong kích động, cương khí trong Đan Điền đã nhiều hơn 3 phần so với lúc chưa đột phá. Bây giờ nếu cậu tụ lại sức lực mà vỗ ra một chưởng, chắc chắn Quỷ Hồn cấp bật Oán Linh sẽ tan thành khói mây.
“Tiểu sư đệ, sao lại ngồi dưới đất vậy?”
Giọng của Thẩm Phúc từ trên bậc cầu thang đi xuống, lôi cậu ta trở về với thực tế. Vì mãi suy nghĩ, Hàn Phong vẫn giữ nguyên tư thế toạ thiền lúc thổ nạp.
Nghe Hàn Phong kể lại quá trình mình vừa khai ngộ, ông ta còn tỏ ra vẻ kích động hơn cả cậu. Dùng sức vỗ vào vai, cười ha hả mà nói.
“Tiểu sư đệ, Địa Tiên ở tuổi 20. Thật sự khiến cho Thất Tinh Môn của chúng ta phát dương quang đại mà!”
Lời này của ông ta thật sự không sai, ngay cả bản thân của Hàn Phong cũng chẳng dám tin nổi mình lại có kỳ ngộ đến như vậy.
Bây giờ nhìn bất kì thứ gì cũng không còn giống như lúc trước, đến cả bóng dáng ma mị mờ ảo của Tiểu Kim và Tiểu Hoa cũng rõ hơn.
“Chỉ cần thành với đạo, không cần thành với người!”
Bên tai của Hàn Phong vẫn đang nghe văng vẳng giọng nói lạnh lùng quen thuộc, nó cứ như vậy mà xoáy sâu vào bên trong tiềm thức của cậu.
“Tiểu Kim và Tiểu Hoa, ta sẽ giúp ngươi trông chừng!”
Hàn Phong nhếch môi mỉm cười nói thì thầm trong miệng, suy nghĩ của cậu từ lúc khai ngộ đã không còn gò bó vào những quy tắc cứng nhắc của các pháp sư nhân gian nữa.
“Ngươi tu đạo của ngươi. Ta tu đạo của ta, cứ làm theo đạo của người khác thì cần gì phải tu đạo nữa!”
Thì ra là như vậy, bao lâu nay bản thân mình chỉ là một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn, không biết đạo thật sự là gì. Luôn làm theo quy định người khác đặt ra, bây giờ mới hiểu tại sao Lục Phong lại thoải mái thu nhận Quỷ Hồn, Đại Yêu.
“Tiểu sư đệ, nói gì ta không hiểu?”
Nhìn thấy Thẩm Phúc gãi đầu tỏ vẻ thắc mắc, Hàn Phong chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không có gì đâu!”
Nói xong lại nhìn qua phía của Tiểu Kim và Tiểu Hoa gật đầu.
“Cảm ơn hai ngươi đã vì ta mà hộ pháp, mỗi đứa cắt xuống cho ta một ít tóc đi!”
Thẩm Phúc là đệ tử đạo môn, vừa nghe đã biết Hàn Phong muốn làm gì. Cười hài lòng đưa ánh mắt chuyển sang bọn chúng còn đang ngơ ngác nhìn nhau, lên tiếng thúc giục.
“Mau lên, sao còn đứng thờ người ra đó nữa?”
Vừa nói lão vừa thò tay vào ống tay áo, lấy ra một tờ linh phù màu vàng, pháp sư tùy theo cấp độ mà sử dụng màu sắc khác nhau. Chia thành ba màu vàng, lam, tím.
Vàng cho Phương Sĩ, lam là Chân Nhân, màu tím cao nhất giành cho Thiên Sư sử dụng.
Dù sao cũng không phải là vật ở nhân gian, vốn là ảo ảnh. Nên cần phải dùng linh phù bọc lại, mới thi pháp được.
Tiểu Kim dùng ngón tay út, cắt nhẹ một đường vào mái tóc dài của mình rồi để lên trên linh phù. Tiểu Hoa thấy vậy cũng bắt chước tỷ tỷ mình mà làm theo.
Thẩm Phúc vô cùng cẩn thận, quấn lại thật gọn gàng. Mới đưa cho Hàn Phong, cậu đã cầm sẵn trên tay một đồng Tương Quang Đúc Mẫu Tiền.
Dùng lực búng đồng tiền xoay nhiều vòng trên cao, đợi đến khi rớt xuống mới đưa hai tay cùng lúc kẹp lấy. Kết ấn, miệng lẩm bẩm cầu khấn.
“Đệ tử truyền thừa đời thứ 36 của Thất Tinh Môn, pháp khí vốn có linh. Nay khẩn xin các bật Tiên Gia khai mở một đường Sinh Cơ, miễn trừ công kích đối với Oán Quỷ!”
Xong cậu ta nhét linh phù cuộn tròn vào giữa lỗ của đồng tiền, chân tạo một vòng Thái Cực, rồi giẫm thật mạnh xuống đất. Hô to chữ Khởi, linh phù bốc lửa nhưng kì lạ lại không có chút tàn tro nào rơi xuống.
Cứ như đã hoà tan theo làn khói mà tan biến, đồng tiền rất nhanh sáng lên rồi vụt tắt.
“Từ nay hai ngươi theo ta, chui vào đồng tiền này mà tu luyện!”
Hai nữ quỷ bây giờ mới hiểu, cảm động bật khóc oà lên. Không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, dập đầu 3 bái với Hàn Phong.
“Tạ ơn đại pháp sư thành toàn cho!”
Vì ban đầu Hàn Phong đã cảnh cáo, nên bọn chúng không dám gọi cậu là sư thúc nữa, đành phải sửa lại cách xưng hô.
Hàn Phong nghiêng mình tránh né đại lễ, vì không phải chủ nhân thật sự. Cũng không đại diện giải quyết oan tình, nếu như nhận 3 bái của Quỷ sẽ bị giảm âm đức.
Chưa kịp nói thì Thẩm Phúc đứng bên cạnh đã tranh lên tiếng ngăn cản trước.
“Không được làm như vậy, hai đứa mau đứng lên!”
Coi như đã tạm thời giải quyết xong vấn đề, Hàn Phong trực tiếp làm phép thu bọn chúng vào bên trong đồng tiền. Nhét vào đai lưng Mã Đằng, rồi cùng Thẩm Phúc đi đến bộ bàn cờ gần đó ngồi xuống nói chuyện.
Đợi Thẩm Phúc rót xong ly trà, cậu nhấp một ngụm rồi lên tiếng hỏi.
“Thẩm sư huynh, gần đây có chổ cung cấp pháp dược không?”
Thẩm Phúc gật đầu nói ngay không cần suy nghĩ.
“Có chứ, muốn mua gì ta giúp đệ đặt cho!”
Hàn Phong suy nghĩ một lúc, rồi mới trả lời.
“12 lượng Tử Trùng Hoa, 8 lượng Phất Liên Đằng, 2 cân bột Hồng Hoàn, 4 tiền Nội Kê Tán, và một túi máu chó mực, còn những thứ khác đệ có thể chuẩn bị sau!”
Nghe Hàn Phong một mạch liệt kê ra những thứ pháp dược cần thiết, ông ta nheo mắt lại tò mò.
“Ngũ Phương Kim Tầm Trận?”
Thấy Hàn Phong gật đầu mới tiếp tục hỏi.
“Tiểu sư đệ, có phải đệ đã biết chuyện ở trường học Thiết Kế?”
Hàn Phong thở dài lắc đầu ngao ngán, đưa ánh mắt ra bên ngoài nhìn xa xăm, buộc miệng nói ra một câu rất tâm đắc.
“Đạo cao một thước, ma cao mười trượng, nếu như ta đã biết được thì chỉ có thể chiến tới cùng mà thôi. Tiểu đạo không vào địa ngục thì ai sẽ vào!”
Không giữ được dáng vẻ ngầu đó quá lâu, Thẩm Phúc đã dội lên đầu cậu một gáo nước lạnh.
“Là ma cao một thước, đạo cao mười trượng, vả lại câu không vào địa ngục là của phật môn mới nói thôi!”
“Tiểu sư đệ, sao lại ngồi dưới đất vậy?”
Giọng của Thẩm Phúc từ trên bậc cầu thang đi xuống, lôi cậu ta trở về với thực tế. Vì mãi suy nghĩ, Hàn Phong vẫn giữ nguyên tư thế toạ thiền lúc thổ nạp.
Nghe Hàn Phong kể lại quá trình mình vừa khai ngộ, ông ta còn tỏ ra vẻ kích động hơn cả cậu. Dùng sức vỗ vào vai, cười ha hả mà nói.
“Tiểu sư đệ, Địa Tiên ở tuổi 20. Thật sự khiến cho Thất Tinh Môn của chúng ta phát dương quang đại mà!”
Lời này của ông ta thật sự không sai, ngay cả bản thân của Hàn Phong cũng chẳng dám tin nổi mình lại có kỳ ngộ đến như vậy.
Bây giờ nhìn bất kì thứ gì cũng không còn giống như lúc trước, đến cả bóng dáng ma mị mờ ảo của Tiểu Kim và Tiểu Hoa cũng rõ hơn.
“Chỉ cần thành với đạo, không cần thành với người!”
Bên tai của Hàn Phong vẫn đang nghe văng vẳng giọng nói lạnh lùng quen thuộc, nó cứ như vậy mà xoáy sâu vào bên trong tiềm thức của cậu.
“Tiểu Kim và Tiểu Hoa, ta sẽ giúp ngươi trông chừng!”
Hàn Phong nhếch môi mỉm cười nói thì thầm trong miệng, suy nghĩ của cậu từ lúc khai ngộ đã không còn gò bó vào những quy tắc cứng nhắc của các pháp sư nhân gian nữa.
“Ngươi tu đạo của ngươi. Ta tu đạo của ta, cứ làm theo đạo của người khác thì cần gì phải tu đạo nữa!”
Thì ra là như vậy, bao lâu nay bản thân mình chỉ là một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn, không biết đạo thật sự là gì. Luôn làm theo quy định người khác đặt ra, bây giờ mới hiểu tại sao Lục Phong lại thoải mái thu nhận Quỷ Hồn, Đại Yêu.
“Tiểu sư đệ, nói gì ta không hiểu?”
Nhìn thấy Thẩm Phúc gãi đầu tỏ vẻ thắc mắc, Hàn Phong chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không có gì đâu!”
Nói xong lại nhìn qua phía của Tiểu Kim và Tiểu Hoa gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn hai ngươi đã vì ta mà hộ pháp, mỗi đứa cắt xuống cho ta một ít tóc đi!”
Thẩm Phúc là đệ tử đạo môn, vừa nghe đã biết Hàn Phong muốn làm gì. Cười hài lòng đưa ánh mắt chuyển sang bọn chúng còn đang ngơ ngác nhìn nhau, lên tiếng thúc giục.
“Mau lên, sao còn đứng thờ người ra đó nữa?”
Vừa nói lão vừa thò tay vào ống tay áo, lấy ra một tờ linh phù màu vàng, pháp sư tùy theo cấp độ mà sử dụng màu sắc khác nhau. Chia thành ba màu vàng, lam, tím.
Vàng cho Phương Sĩ, lam là Chân Nhân, màu tím cao nhất giành cho Thiên Sư sử dụng.
Dù sao cũng không phải là vật ở nhân gian, vốn là ảo ảnh. Nên cần phải dùng linh phù bọc lại, mới thi pháp được.
Tiểu Kim dùng ngón tay út, cắt nhẹ một đường vào mái tóc dài của mình rồi để lên trên linh phù. Tiểu Hoa thấy vậy cũng bắt chước tỷ tỷ mình mà làm theo.
Thẩm Phúc vô cùng cẩn thận, quấn lại thật gọn gàng. Mới đưa cho Hàn Phong, cậu đã cầm sẵn trên tay một đồng Tương Quang Đúc Mẫu Tiền.
Dùng lực búng đồng tiền xoay nhiều vòng trên cao, đợi đến khi rớt xuống mới đưa hai tay cùng lúc kẹp lấy. Kết ấn, miệng lẩm bẩm cầu khấn.
“Đệ tử truyền thừa đời thứ 36 của Thất Tinh Môn, pháp khí vốn có linh. Nay khẩn xin các bật Tiên Gia khai mở một đường Sinh Cơ, miễn trừ công kích đối với Oán Quỷ!”
Xong cậu ta nhét linh phù cuộn tròn vào giữa lỗ của đồng tiền, chân tạo một vòng Thái Cực, rồi giẫm thật mạnh xuống đất. Hô to chữ Khởi, linh phù bốc lửa nhưng kì lạ lại không có chút tàn tro nào rơi xuống.
Cứ như đã hoà tan theo làn khói mà tan biến, đồng tiền rất nhanh sáng lên rồi vụt tắt.
“Từ nay hai ngươi theo ta, chui vào đồng tiền này mà tu luyện!”
Hai nữ quỷ bây giờ mới hiểu, cảm động bật khóc oà lên. Không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, dập đầu 3 bái với Hàn Phong.
“Tạ ơn đại pháp sư thành toàn cho!”
Vì ban đầu Hàn Phong đã cảnh cáo, nên bọn chúng không dám gọi cậu là sư thúc nữa, đành phải sửa lại cách xưng hô.
Hàn Phong nghiêng mình tránh né đại lễ, vì không phải chủ nhân thật sự. Cũng không đại diện giải quyết oan tình, nếu như nhận 3 bái của Quỷ sẽ bị giảm âm đức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa kịp nói thì Thẩm Phúc đứng bên cạnh đã tranh lên tiếng ngăn cản trước.
“Không được làm như vậy, hai đứa mau đứng lên!”
Coi như đã tạm thời giải quyết xong vấn đề, Hàn Phong trực tiếp làm phép thu bọn chúng vào bên trong đồng tiền. Nhét vào đai lưng Mã Đằng, rồi cùng Thẩm Phúc đi đến bộ bàn cờ gần đó ngồi xuống nói chuyện.
Đợi Thẩm Phúc rót xong ly trà, cậu nhấp một ngụm rồi lên tiếng hỏi.
“Thẩm sư huynh, gần đây có chổ cung cấp pháp dược không?”
Thẩm Phúc gật đầu nói ngay không cần suy nghĩ.
“Có chứ, muốn mua gì ta giúp đệ đặt cho!”
Hàn Phong suy nghĩ một lúc, rồi mới trả lời.
“12 lượng Tử Trùng Hoa, 8 lượng Phất Liên Đằng, 2 cân bột Hồng Hoàn, 4 tiền Nội Kê Tán, và một túi máu chó mực, còn những thứ khác đệ có thể chuẩn bị sau!”
Nghe Hàn Phong một mạch liệt kê ra những thứ pháp dược cần thiết, ông ta nheo mắt lại tò mò.
“Ngũ Phương Kim Tầm Trận?”
Thấy Hàn Phong gật đầu mới tiếp tục hỏi.
“Tiểu sư đệ, có phải đệ đã biết chuyện ở trường học Thiết Kế?”
Hàn Phong thở dài lắc đầu ngao ngán, đưa ánh mắt ra bên ngoài nhìn xa xăm, buộc miệng nói ra một câu rất tâm đắc.
“Đạo cao một thước, ma cao mười trượng, nếu như ta đã biết được thì chỉ có thể chiến tới cùng mà thôi. Tiểu đạo không vào địa ngục thì ai sẽ vào!”
Không giữ được dáng vẻ ngầu đó quá lâu, Thẩm Phúc đã dội lên đầu cậu một gáo nước lạnh.
“Là ma cao một thước, đạo cao mười trượng, vả lại câu không vào địa ngục là của phật môn mới nói thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro