Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 1
2024-11-29 22:45:04
Trăng khuyết như một lưỡi hái sắc bén, cắt phá bầu trời đêm mênh mông.
"Rầm, rầm..."
Dưới nắp cống thoát nước ở ngoại ô thành phố A, tiếng gõ kịch liệt truyền tới. Nắp giếng không ngừng chấn động, cuối cùng bị thứ gì đó cạy ra.
Một cánh tay cụt đầy máu bò ra ngoài.
Ngay sau đó, một cánh tay gãy khác cũng bò ra.
Bắp chân, đùi, cơ thể bị mổ bụng, nội tạng vương vãi khắp nơi....
Bọn chúng nhảy từng cái từng cái ra khỏi công thoát nước dơ bẩn kia.
Cuối cùng, một cái đầu người đầy máu bắn ra ngoài rơi xuống đất lăn mấy vòng, cuối cùng dừng bên cạnh bàn tay kia.
“Cơ thể của tôi đâu? Cơ thể của tôi đâu?”
Trong miệng đầu người kia điên cuồng nói đi nói lại một câu, bàn tay dần dần ghép cơ thể và tứ chi vương vãi khắp nơi lại với nhau.
Lục phủ ngũ tạng rơi ra bị nó nhét loạn xạ vào trong bụng. Phần miệng bụng quá lớn, nội tạng cứ bị rơi ra ngoài mãi, nó dùng hai tay che phần da bụng lại để tránh nội tạng rơi ra ngoài.
“Phải, khâu, cơ thể lại.”
Cái đầu của nó treo lủng lẳng trên cổ, cả cơ thể đều méo mó vặn vẹo, nó chậm rãi đi về khu thành phố.
...
Tiểu khu Bích Thủy.
Bảo vệ đang mơ màng buồn ngủ trong phòng bảo vệ, ông ta tốn rất nhiều sức mới ép được mình mở mắt ra để không ngủ.
Đột nhiên, khóe mắt bảo vệ liếc nhìn thấy một bóng người, người kia ăn mặc rách nát giống như ăn mày đi lại trong đêm khuya vậy.
Bảo vệ cũng không tức giận mà kêu lên một tiếng: “Không phải chủ nhà thì không được vào.”
Người kia lờ đờ quay đầu, cái đầu rơi bịch một cái xuống dưới đất
Cái đầu dưới đất há miệng lộ ra hàm răng trắng dính máu, phát ra giọng nữ chói tai.
"Tôi, tôi tìm, bạn thân của tôi."
"Người chết... Đầu biết nói chuyện... Ma..."
Lượng tin tức quá lớn, bảo vệ nhất thời không biết nên kinh sợ cái nào, cuối cùng trợn mắt trắng rồi ngất đi.
Nữ thi nhặt đầu lên, sau đó cắm vặn vẹo trên cổ, chậm rãi đi vào trong tiểu khu.
“Kính coong...”
Tiếng chuông cửa trong đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Một lúc sau, bên trong truyền tới tiếng dép giẫm trên đất từ xa tới gần.
Một phút sau, cửa được mở ra từ bên trong.
Vân Kiến Nguyệt mặc đồ ngủ in hình cậu bé bọt biển, đôi mắt lim dim buồn ngủ trố mắt nhìn nhau với nữ thi.
Nữ thi nghiêng đầu, máu ồ ạt chảy xuống đất, hai tay ôm chặt lấy da bụng, quả thận đỏ au còn lọt một nửa ra ngoài.
“Hình như mình dậy sớm quá thì phải, nhìn thấy zombie rồi.”
“Bốp.”
Vân Kiến Nguyệt đóng sầm cửa lại, sức đóng cửa rất lớn cho nên đã đánh bay đầu của nữ thi kia. Cái đầu bay ra ngoài, đập bốp một cái lên cửa rồi lại rơi xuống đất.
Động tác của nữ thi cứng ngắc, u oán nhặt lại cái đầu cắm lên trên cổ, há miệng ra nói, giọng điệu âm u kéo dài.
“Vân... Kiến.... Nguyệt....”
Một lát sau, cánh cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.
“Lục Trường Tuyết?”
Nhận ra được một lúc lâu, Vân Kiến Nguyệt xác định nữ thi mái tóc rối bù treo trước mặt, hơn nửa gương mặt đều là vết máu, cả người từ trên xuống dưới đều ghép sai vị trí chính là bạn thân Lục Trường Tuyết của mình.
“Mẹ nhà cậu, chết rồi còn tới dọa mình? Có phải bạn thân ruột không thế?” Vân Kiến Nguyệt không kiên nhẫn kéo tay của Lục Trường Tuyết: “Vào đi, đừng dọa hàng xóm.”
“Cạch.”
Vân Kiến Nguyệt nhìn bàn tay trong tay mình rồi trầm mặc một lát, nghiến răng một lúc rồi mới nặn một câu từ trong kẽ răng ra: “Tự mình lăn vào đây.”
Nữ thi – Lục Trường Tuyết: ?
Cô ấy là ma đúng không? Hình như cô ấy là ma nhỉ? Tại sao người này lại không sợ cô ấy? Còn hung dữ với cô ấy như vậy nữa?
Im lặng một lúc, Lục Trường Tuyết mới rề rà đi vào trong nhà.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
"Rầm, rầm..."
Dưới nắp cống thoát nước ở ngoại ô thành phố A, tiếng gõ kịch liệt truyền tới. Nắp giếng không ngừng chấn động, cuối cùng bị thứ gì đó cạy ra.
Một cánh tay cụt đầy máu bò ra ngoài.
Ngay sau đó, một cánh tay gãy khác cũng bò ra.
Bắp chân, đùi, cơ thể bị mổ bụng, nội tạng vương vãi khắp nơi....
Bọn chúng nhảy từng cái từng cái ra khỏi công thoát nước dơ bẩn kia.
Cuối cùng, một cái đầu người đầy máu bắn ra ngoài rơi xuống đất lăn mấy vòng, cuối cùng dừng bên cạnh bàn tay kia.
“Cơ thể của tôi đâu? Cơ thể của tôi đâu?”
Trong miệng đầu người kia điên cuồng nói đi nói lại một câu, bàn tay dần dần ghép cơ thể và tứ chi vương vãi khắp nơi lại với nhau.
Lục phủ ngũ tạng rơi ra bị nó nhét loạn xạ vào trong bụng. Phần miệng bụng quá lớn, nội tạng cứ bị rơi ra ngoài mãi, nó dùng hai tay che phần da bụng lại để tránh nội tạng rơi ra ngoài.
“Phải, khâu, cơ thể lại.”
Cái đầu của nó treo lủng lẳng trên cổ, cả cơ thể đều méo mó vặn vẹo, nó chậm rãi đi về khu thành phố.
...
Tiểu khu Bích Thủy.
Bảo vệ đang mơ màng buồn ngủ trong phòng bảo vệ, ông ta tốn rất nhiều sức mới ép được mình mở mắt ra để không ngủ.
Đột nhiên, khóe mắt bảo vệ liếc nhìn thấy một bóng người, người kia ăn mặc rách nát giống như ăn mày đi lại trong đêm khuya vậy.
Bảo vệ cũng không tức giận mà kêu lên một tiếng: “Không phải chủ nhà thì không được vào.”
Người kia lờ đờ quay đầu, cái đầu rơi bịch một cái xuống dưới đất
Cái đầu dưới đất há miệng lộ ra hàm răng trắng dính máu, phát ra giọng nữ chói tai.
"Tôi, tôi tìm, bạn thân của tôi."
"Người chết... Đầu biết nói chuyện... Ma..."
Lượng tin tức quá lớn, bảo vệ nhất thời không biết nên kinh sợ cái nào, cuối cùng trợn mắt trắng rồi ngất đi.
Nữ thi nhặt đầu lên, sau đó cắm vặn vẹo trên cổ, chậm rãi đi vào trong tiểu khu.
“Kính coong...”
Tiếng chuông cửa trong đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Một lúc sau, bên trong truyền tới tiếng dép giẫm trên đất từ xa tới gần.
Một phút sau, cửa được mở ra từ bên trong.
Vân Kiến Nguyệt mặc đồ ngủ in hình cậu bé bọt biển, đôi mắt lim dim buồn ngủ trố mắt nhìn nhau với nữ thi.
Nữ thi nghiêng đầu, máu ồ ạt chảy xuống đất, hai tay ôm chặt lấy da bụng, quả thận đỏ au còn lọt một nửa ra ngoài.
“Hình như mình dậy sớm quá thì phải, nhìn thấy zombie rồi.”
“Bốp.”
Vân Kiến Nguyệt đóng sầm cửa lại, sức đóng cửa rất lớn cho nên đã đánh bay đầu của nữ thi kia. Cái đầu bay ra ngoài, đập bốp một cái lên cửa rồi lại rơi xuống đất.
Động tác của nữ thi cứng ngắc, u oán nhặt lại cái đầu cắm lên trên cổ, há miệng ra nói, giọng điệu âm u kéo dài.
“Vân... Kiến.... Nguyệt....”
Một lát sau, cánh cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.
“Lục Trường Tuyết?”
Nhận ra được một lúc lâu, Vân Kiến Nguyệt xác định nữ thi mái tóc rối bù treo trước mặt, hơn nửa gương mặt đều là vết máu, cả người từ trên xuống dưới đều ghép sai vị trí chính là bạn thân Lục Trường Tuyết của mình.
“Mẹ nhà cậu, chết rồi còn tới dọa mình? Có phải bạn thân ruột không thế?” Vân Kiến Nguyệt không kiên nhẫn kéo tay của Lục Trường Tuyết: “Vào đi, đừng dọa hàng xóm.”
“Cạch.”
Vân Kiến Nguyệt nhìn bàn tay trong tay mình rồi trầm mặc một lát, nghiến răng một lúc rồi mới nặn một câu từ trong kẽ răng ra: “Tự mình lăn vào đây.”
Nữ thi – Lục Trường Tuyết: ?
Cô ấy là ma đúng không? Hình như cô ấy là ma nhỉ? Tại sao người này lại không sợ cô ấy? Còn hung dữ với cô ấy như vậy nữa?
Im lặng một lúc, Lục Trường Tuyết mới rề rà đi vào trong nhà.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro