Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 11
2024-11-29 22:45:04
Hai người nhìn nhau đầy khó hiểu, rồi dần dần nhìn sang Tư Vô Mệnh, người vẫn im lặng, đồng thanh hỏi: “Anh biết không?”
Tư Vô Mệnh lắc đầu, anh cũng không rõ nguyên do.
Đỗ Minh Hạo tiếp tục lật tài liệu, đây là tài liệu vừa được Tư Vô Mệnh lấy từ máy tính ra.
Khi nhìn đến trang áp chót, Đỗ Minh Hạo nhíu mày: “Một năm trước, Lục Trường Tuyết gặp tai nạn xe hơi. Khi đó Lục Trường Tuyết và Vân Kiến Nguyệt đều ở một huyện nhỏ, mà huyện nhỏ thì không đủ nguồn máu, tình cờ cả hai đều có nhóm máu A, Lục Trường Tuyết đã truyền được 400ml máu của Vân Kiến Nguyệt.”
“Vậy có nghĩa là, trong cơ thể Lục Trường Tuyết có máu của Vân Kiến Nguyệt?” Phương Lâm An đột nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ trước đây tôi từng thấy một quyển sách trong thư viện của Linh Khê Môn, trong đó dường như có ghi lại tình huống này. Hay là để tôi về Linh Khê Các tìm thử?”
“Được, chuyện này giao cho cậu.” Thái Trạch Vũ gật đầu, với tư cách là đội trưởng đội hai của Cục Linh Dị thành phố A, anh ấy có thẩm quyền này.
Phương Lâm An chưa vội đi mà hỏi: “Vậy các anh định xử lý Lục Trường Tuyết thế nào?”
Theo quy định của Cục Linh Dị, nếu lệ quỷ không gây thương tích cho người, họ không có quyền giam giữ hoặc tiêu diệt lệ quỷ đó.
Suy cho cùng, quỷ vẫn thuộc quyền quản lý của âm phủ. Chỉ cần chúng không gây họa cho nhân gian, thì đó là công việc của người dẫn đường.
Nếu họ tự ý can thiệp vào chuyện của âm phủ, không chừng sẽ bị âm phủ ghi hận.
Nhưng dù sao Lục Trường Tuyết cũng là lệ quỷ dữ A, hiện tại cô ấy không giết người, nhưng ai đảm bảo sau này cô ấy sẽ không giết người?
Hiện tại số người dẫn đường ít, quỷ sai bận đến mức chân không chạm đất, những người muốn luân hồi phải xếp hàng đến vài chục năm. Ai biết khi nào quỷ sai mới có thể bắt Lục Trường Tuyết, một con quỷ dữ cấp A xuống dưới đó?
Khi mọi người đang bối rối, Tư Vô Mệnh đột nhiên lên tiếng: “Có lẽ Lục Trường Tuyết không thể rời xa Vân Kiến Nguyệt quá lâu, lý trí của cô ta phần lớn đến từ Vân Kiến Nguyệt.”
“Ồ? Thật vậy sao?” Thái Trạch Vũ ngớ người.
Tư Vô Mệnh không nói thêm, đứng dậy từ từ bước ra ngoài. Anh là một người trẻ tuổi, nhưng lại mang theo cảm giác như một lão già đã trải qua nhiều năm tháng.
“Anh đi đâu vậy?” Thái Trạch Vũ hỏi.
“Tan ca rồi.”
Nói xong, Tư Vô Mệnh đã chuẩn bị rời khỏi, tan ca đúng giờ. Anh rời đi mà không mang theo chút phiền toái nào.
Lúc này đồng hồ đã chỉ đến 8 giờ sáng, ngay cả làm ca đêm cũng đã đến giờ tan ca rồi.
Thấy tiểu sư thúc của mình đã đi, Phương Lâm An cũng vội vàng chuồn khỏi hiện trường, cuối cùng chỉ còn lại Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo là hai kẻ ngốc phải tiếp tục tăng ca.
Sau khi tiến hành một loạt thử nghiệm, họ phát hiện rằng nếu Lục Trường Tuyết rời xa Vân Kiến Nguyệt quá ba giờ, cô ấy sẽ mất trí, và kèm theo đó là xu hướng bạo lực thường thấy ở lệ quỷ.
Họ thông báo cho Vân Kiến Nguyệt về việc này và khuyên cô không nên rời xa Lục Trường Tuyết quá lâu.
Nhưng Vân Kiến Nguyệt lại không vội vàng rời đi, cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
“Này, cô gái à, cô đi nhanh lên, chúng tôi còn phải tan ca nữa.” Đỗ Minh Hạo than thở, đầu đau nhức vì thiếu ngủ.
Vân Kiến Nguyệt cười tươi như hoa, nhìn qua thì cứ như cô là sếp của hai người này vậy: “Tôi chỉ có vài câu hỏi, trả lời xong là các anh có thể tan ca rồi.”
"Câu hỏi thứ nhất, làm sao bảo quản thi thể của bạn thân tôi để không bị thối rữa?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tư Vô Mệnh lắc đầu, anh cũng không rõ nguyên do.
Đỗ Minh Hạo tiếp tục lật tài liệu, đây là tài liệu vừa được Tư Vô Mệnh lấy từ máy tính ra.
Khi nhìn đến trang áp chót, Đỗ Minh Hạo nhíu mày: “Một năm trước, Lục Trường Tuyết gặp tai nạn xe hơi. Khi đó Lục Trường Tuyết và Vân Kiến Nguyệt đều ở một huyện nhỏ, mà huyện nhỏ thì không đủ nguồn máu, tình cờ cả hai đều có nhóm máu A, Lục Trường Tuyết đã truyền được 400ml máu của Vân Kiến Nguyệt.”
“Vậy có nghĩa là, trong cơ thể Lục Trường Tuyết có máu của Vân Kiến Nguyệt?” Phương Lâm An đột nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ trước đây tôi từng thấy một quyển sách trong thư viện của Linh Khê Môn, trong đó dường như có ghi lại tình huống này. Hay là để tôi về Linh Khê Các tìm thử?”
“Được, chuyện này giao cho cậu.” Thái Trạch Vũ gật đầu, với tư cách là đội trưởng đội hai của Cục Linh Dị thành phố A, anh ấy có thẩm quyền này.
Phương Lâm An chưa vội đi mà hỏi: “Vậy các anh định xử lý Lục Trường Tuyết thế nào?”
Theo quy định của Cục Linh Dị, nếu lệ quỷ không gây thương tích cho người, họ không có quyền giam giữ hoặc tiêu diệt lệ quỷ đó.
Suy cho cùng, quỷ vẫn thuộc quyền quản lý của âm phủ. Chỉ cần chúng không gây họa cho nhân gian, thì đó là công việc của người dẫn đường.
Nếu họ tự ý can thiệp vào chuyện của âm phủ, không chừng sẽ bị âm phủ ghi hận.
Nhưng dù sao Lục Trường Tuyết cũng là lệ quỷ dữ A, hiện tại cô ấy không giết người, nhưng ai đảm bảo sau này cô ấy sẽ không giết người?
Hiện tại số người dẫn đường ít, quỷ sai bận đến mức chân không chạm đất, những người muốn luân hồi phải xếp hàng đến vài chục năm. Ai biết khi nào quỷ sai mới có thể bắt Lục Trường Tuyết, một con quỷ dữ cấp A xuống dưới đó?
Khi mọi người đang bối rối, Tư Vô Mệnh đột nhiên lên tiếng: “Có lẽ Lục Trường Tuyết không thể rời xa Vân Kiến Nguyệt quá lâu, lý trí của cô ta phần lớn đến từ Vân Kiến Nguyệt.”
“Ồ? Thật vậy sao?” Thái Trạch Vũ ngớ người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Vô Mệnh không nói thêm, đứng dậy từ từ bước ra ngoài. Anh là một người trẻ tuổi, nhưng lại mang theo cảm giác như một lão già đã trải qua nhiều năm tháng.
“Anh đi đâu vậy?” Thái Trạch Vũ hỏi.
“Tan ca rồi.”
Nói xong, Tư Vô Mệnh đã chuẩn bị rời khỏi, tan ca đúng giờ. Anh rời đi mà không mang theo chút phiền toái nào.
Lúc này đồng hồ đã chỉ đến 8 giờ sáng, ngay cả làm ca đêm cũng đã đến giờ tan ca rồi.
Thấy tiểu sư thúc của mình đã đi, Phương Lâm An cũng vội vàng chuồn khỏi hiện trường, cuối cùng chỉ còn lại Thái Trạch Vũ và Đỗ Minh Hạo là hai kẻ ngốc phải tiếp tục tăng ca.
Sau khi tiến hành một loạt thử nghiệm, họ phát hiện rằng nếu Lục Trường Tuyết rời xa Vân Kiến Nguyệt quá ba giờ, cô ấy sẽ mất trí, và kèm theo đó là xu hướng bạo lực thường thấy ở lệ quỷ.
Họ thông báo cho Vân Kiến Nguyệt về việc này và khuyên cô không nên rời xa Lục Trường Tuyết quá lâu.
Nhưng Vân Kiến Nguyệt lại không vội vàng rời đi, cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
“Này, cô gái à, cô đi nhanh lên, chúng tôi còn phải tan ca nữa.” Đỗ Minh Hạo than thở, đầu đau nhức vì thiếu ngủ.
Vân Kiến Nguyệt cười tươi như hoa, nhìn qua thì cứ như cô là sếp của hai người này vậy: “Tôi chỉ có vài câu hỏi, trả lời xong là các anh có thể tan ca rồi.”
"Câu hỏi thứ nhất, làm sao bảo quản thi thể của bạn thân tôi để không bị thối rữa?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro