Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 15
2024-11-29 22:45:04
Vân Kiến Nguyệt đưa báo cáo tử vong của Lục Trường Tuyết cho bố mẹ cô ấy và kể lại nguyên nhân cái chết của cô ấy.
Bố Lục vốn một người đàn ông mạnh mẽ nhưng khi nghe cô kể thì nước mắt rưng rưng, trông như già đi cả chục tuổi trong khoảnh khắc đó. Mẹ Lục suýt ngất xỉu, phải nhờ bố Lục ôm chặt và bóp vào huyệt nhân trung mới không ngất đi.
"Con gái tôi, con gái của tôi..." Mẹ Lục ôm lấy bố Lục khóc nức nở. Khi họ sinh ra Lục Trường Tuyết, gia đình họ hàng đều chê cô ấy là con gái, mong họ sinh thêm một đứa con trai.
Nhưng cả hai vợ chồng đều quyết định không sinh thêm. Con gái thì sao? Con bé vẫn là con gái của họ!
Nhưng ai ngờ, họ chưa kịp già đã phải chịu cảnh tóc bạc tiễn tóc xanh.
Lục Trường Tuyết vẫn giữ nguyên hình dạng ma quỷ nhìn mọi thứ, cô ấy lao đến bên bố mẹ, muốn ôm lấy hai người, nhưng cơ thể cứ xuyên qua họ, không thể ôm họ.
Dù cô ấy là lệ quỷ, nhưng lúc này cô ấy không còn nhiều oán khí nên không thể hiện hình.
"Nguyệt Nguyệt, mình phải làm sao đây, mình muốn ôm bố mẹ." Đôi mắt của Lục Trường Tuyết đỏ hoe, nhưng cô ấy không thể rơi nước mắt, chỉ có những giọt máu đỏ ngầu lăn tròn trong mắt.
Vân Kiến Nguyệt đưa cho Lục Trường Tuyết một ánh mắt an ủi, cô tiến lên vỗ vai bố mẹ Lục, an ủi: "Cô chú đừng buồn, A Tuyết đang ở ngay bên cạnh nhìn hai người đấy."
Vừa nghe vậy, mẹ Lục khóc đến nghẹn ngào: "Con gái tôi, con gái của tôi đang ở đâu?"
"Cô chú, đừng khóc nữa, A Tuyết thật sự ở đây, hai người tin cháu đi." Vân Kiến Nguyệt lấy ra một ít nước mắt bò, thứ mà cô đã xin từ Đỗ Minh Hạo trước khi đi, dù bị anh ấy lừa mất mấy trăm đồng.
Khi nhỏ nước mắt bò vào mắt, bố mẹ Lục nhìn thấy Lục Trường Tuyết mờ ảo.
"Bố, mẹ!"
"Con gái tôi!"
Ba người nhà Lục Trường Tuyết ôm nhau khóc nức nở, Vân Kiến Nguyệt lặng lẽ dán hai lá bùa mà cô lấy từ Đỗ Minh Hạo sau lưng bố mẹ Lục rồi rời ra ban công, để lại không gian riêng cho ba người.
Vân Kiến Nguyệt quay lưng lại với phòng khách, nhìn ra ngoài những tòa nhà cao tầng san sát, những con đường đông đúc xe cộ.
Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng những người đáng lẽ nên tận hưởng niềm vui sum họp gia đình, lại phải chịu đựng nỗi đau mất mát vì tội ác của kẻ khác.
Ba người ôm nhau khóc suốt một hồi lâu, cuối cùng khi cảm xúc đã ổn định, Lục Trường Tuyết kể cho bố mẹ nghe rằng cô ấy buộc phải đi theo Vân Kiến Nguyệt.
Bố mẹ Lục nắm tay Lục Trường Tuyết đi đến bên cạnh ban công, giọng họ run run gọi tên Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt quay lại, bố mẹ Lục run rẩy định quỳ xuống trước cô.
"Cảm ơn cháu, Tiểu Vân. Cả gia đình chúng ta đều cảm ơn cháu!"
Vân Kiến Nguyệt lập tức quỳ xuống trước, đầu gối cô phát ra tiếng động lớn, nhanh chóng quỳ xuống trước, đối diện với bố mẹ Lục, giống như "vợ chồng bái đường".
Bố mẹ Lục sững sờ, những lời cảm ơn nghẹn trong miệng, thậm chí quên cả khóc.
"Cô chú ơi, làm gì có chuyện trưởng bối quỳ lạy bề dưới!" Vân Kiến Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng may mà cô phản ứng nhanh, nếu không đã phải trả giá đắt rồi!
Cuối cùng bố mẹ Lục vẫn đưa cho Vân Kiến Nguyệt một tấm thẻ, nói rằng từ nay Lục Trường Tuyết sẽ đi theo cô, không thể tránh khỏi việc cần đến tiền. Họ không thể để Vân Kiến Nguyệt tự mình chịu hết chi phí, nhất là viên ngọc bội đã khiến cô phải bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Vân Kiến Nguyệt không từ chối, cô nhận lấy tấm thẻ một cách vui vẻ và hứa sẽ thường xuyên đưa Lục Trường Tuyết về thăm họ.
Khi thấy Vân Kiến Nguyệt nhận thẻ bố mẹ Lục mới cảm thấy an tâm hơn.
Trong những ngày tiếp theo bố mẹ Lục xin nghỉ làm để ở nhà cùng với Lục Trường Tuyết, tận hưởng khoảng thời gian quý giá bên nhau.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bố Lục vốn một người đàn ông mạnh mẽ nhưng khi nghe cô kể thì nước mắt rưng rưng, trông như già đi cả chục tuổi trong khoảnh khắc đó. Mẹ Lục suýt ngất xỉu, phải nhờ bố Lục ôm chặt và bóp vào huyệt nhân trung mới không ngất đi.
"Con gái tôi, con gái của tôi..." Mẹ Lục ôm lấy bố Lục khóc nức nở. Khi họ sinh ra Lục Trường Tuyết, gia đình họ hàng đều chê cô ấy là con gái, mong họ sinh thêm một đứa con trai.
Nhưng cả hai vợ chồng đều quyết định không sinh thêm. Con gái thì sao? Con bé vẫn là con gái của họ!
Nhưng ai ngờ, họ chưa kịp già đã phải chịu cảnh tóc bạc tiễn tóc xanh.
Lục Trường Tuyết vẫn giữ nguyên hình dạng ma quỷ nhìn mọi thứ, cô ấy lao đến bên bố mẹ, muốn ôm lấy hai người, nhưng cơ thể cứ xuyên qua họ, không thể ôm họ.
Dù cô ấy là lệ quỷ, nhưng lúc này cô ấy không còn nhiều oán khí nên không thể hiện hình.
"Nguyệt Nguyệt, mình phải làm sao đây, mình muốn ôm bố mẹ." Đôi mắt của Lục Trường Tuyết đỏ hoe, nhưng cô ấy không thể rơi nước mắt, chỉ có những giọt máu đỏ ngầu lăn tròn trong mắt.
Vân Kiến Nguyệt đưa cho Lục Trường Tuyết một ánh mắt an ủi, cô tiến lên vỗ vai bố mẹ Lục, an ủi: "Cô chú đừng buồn, A Tuyết đang ở ngay bên cạnh nhìn hai người đấy."
Vừa nghe vậy, mẹ Lục khóc đến nghẹn ngào: "Con gái tôi, con gái của tôi đang ở đâu?"
"Cô chú, đừng khóc nữa, A Tuyết thật sự ở đây, hai người tin cháu đi." Vân Kiến Nguyệt lấy ra một ít nước mắt bò, thứ mà cô đã xin từ Đỗ Minh Hạo trước khi đi, dù bị anh ấy lừa mất mấy trăm đồng.
Khi nhỏ nước mắt bò vào mắt, bố mẹ Lục nhìn thấy Lục Trường Tuyết mờ ảo.
"Bố, mẹ!"
"Con gái tôi!"
Ba người nhà Lục Trường Tuyết ôm nhau khóc nức nở, Vân Kiến Nguyệt lặng lẽ dán hai lá bùa mà cô lấy từ Đỗ Minh Hạo sau lưng bố mẹ Lục rồi rời ra ban công, để lại không gian riêng cho ba người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt quay lưng lại với phòng khách, nhìn ra ngoài những tòa nhà cao tầng san sát, những con đường đông đúc xe cộ.
Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng những người đáng lẽ nên tận hưởng niềm vui sum họp gia đình, lại phải chịu đựng nỗi đau mất mát vì tội ác của kẻ khác.
Ba người ôm nhau khóc suốt một hồi lâu, cuối cùng khi cảm xúc đã ổn định, Lục Trường Tuyết kể cho bố mẹ nghe rằng cô ấy buộc phải đi theo Vân Kiến Nguyệt.
Bố mẹ Lục nắm tay Lục Trường Tuyết đi đến bên cạnh ban công, giọng họ run run gọi tên Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt quay lại, bố mẹ Lục run rẩy định quỳ xuống trước cô.
"Cảm ơn cháu, Tiểu Vân. Cả gia đình chúng ta đều cảm ơn cháu!"
Vân Kiến Nguyệt lập tức quỳ xuống trước, đầu gối cô phát ra tiếng động lớn, nhanh chóng quỳ xuống trước, đối diện với bố mẹ Lục, giống như "vợ chồng bái đường".
Bố mẹ Lục sững sờ, những lời cảm ơn nghẹn trong miệng, thậm chí quên cả khóc.
"Cô chú ơi, làm gì có chuyện trưởng bối quỳ lạy bề dưới!" Vân Kiến Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng may mà cô phản ứng nhanh, nếu không đã phải trả giá đắt rồi!
Cuối cùng bố mẹ Lục vẫn đưa cho Vân Kiến Nguyệt một tấm thẻ, nói rằng từ nay Lục Trường Tuyết sẽ đi theo cô, không thể tránh khỏi việc cần đến tiền. Họ không thể để Vân Kiến Nguyệt tự mình chịu hết chi phí, nhất là viên ngọc bội đã khiến cô phải bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Vân Kiến Nguyệt không từ chối, cô nhận lấy tấm thẻ một cách vui vẻ và hứa sẽ thường xuyên đưa Lục Trường Tuyết về thăm họ.
Khi thấy Vân Kiến Nguyệt nhận thẻ bố mẹ Lục mới cảm thấy an tâm hơn.
Trong những ngày tiếp theo bố mẹ Lục xin nghỉ làm để ở nhà cùng với Lục Trường Tuyết, tận hưởng khoảng thời gian quý giá bên nhau.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro