Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 45
2024-12-12 12:57:02
Sau đó là tiếng của bà đồng: "Tên tiểu quỷ nào, mau rời khỏi đây!"
Ngay lập tức, gió lớn nổi lên.
Ánh đèn trong căn nhà gỗ chập chờn, rồi cuối cùng rơi vào trong bóng tối hoàn toàn.
Bà đồng dường như bị hoảng sợ, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi nhà, hét lên với mọi người: "Hỏng rồi, mau chạy! Mau chạy đi!"
"Cô út, con gái của con còn ở trong đó!" Vân Lộ Hoa gần như phát điên, trong lòng sợ hãi nhưng lại kiên quyết chạy vào trong nhà.
Vân Kiến Nguyệt lập tức kéo tay Vân Lộ Hoa, đẩy dì vào vòng tay của Hạ Siêu: "Dượng à, đưa dì tránh xa một chút, chăm sóc tốt cho ông bà ngoại và ông bà nội."
Chưa kịp để Hạ Siêu phản ứng, Vân Kiến Nguyệt đã như cơn gió lao vào căn nhà gỗ tối đen.
Nhìn thấy cháu gái mình chạy vào trong, Vân Lộ Hoa càng không thể kiểm soát được cảm xúc, khóc lóc đấm vào người Hạ Siêu: "Thả tôi ra, thả tôi ra! Con gái tôi và cháu gái tôi đều ở trong đó! Anh à, anh mau vào cứu chúng!"
Hạ Siêu ôm chặt lấy Vân Lộ Hoa: "Em phải bình tĩnh, em bình tĩnh lại thì anh mới yên tâm mà vào, em hiểu không?"
Trong nhà.
Một màu đen tối, Vân Kiến Nguyệt không thể nhìn thấy gì trong căn phòng.
Nhưng Lục Trường Tuyết có thể thấy, cô ấy vừa bay về phía Hạ Hội Tình vừa lớn tiếng gọi: "Em họ của cậu đang ở đây!"
"Đừng lại gần!" Vân Kiến Nguyệt vừa dứt lời, một bàn tay đen ngòm từ trong cơ thể của Hạ Hội Tình thò ra, nhanh chóng lao về phía Lục Trường Tuyết để tóm lấy cô.
Lục Trường Tuyết nhanh chóng né tránh, bay về phía sau lưng Vân Kiến Nguyệt. Bàn tay đen đó lại rút vào bên trong cơ thể của Hạ Hội Tình, biến mất như chưa từng xuất hiện.
"Bật đèn lên." Vân Kiến Nguyệt ra lệnh cho Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết bối rối: "Làm sao mà mình bật đèn được?"
"Nó dùng quỷ khí để làm hỏng đèn, vậy thì cậu cũng có thể dùng quỷ khí để sửa lại!" Vân Kiến Nguyệt bực bội, hỏi như thể trách móc.
"Để mình thử!" Lục Trường Tuyết nhanh chóng sử dụng sức mạnh quỷ của mình để thử bật đèn, và quả thực, chỉ sau một lát, ánh sáng trong phòng bừng lên trở lại.
Lúc này, Vân Kiến Nguyệt mới nhìn rõ những gì đang diễn ra với Hạ Hội Tình.
Cô gái đang mặc đồng phục học sinh, cơ thể vặn vẹo dưới sàn nhà, miệng hét lên những tiếng đầy đau đớn, cơ thể bò lổm ngổm giống như một con côn trùng bị mắc kẹt trong cơn ác mộng không lối thoát.
"Tôi phải lên núi! Tôi phải lên núi!"
Tiếng hét của Hạ Hội Tình vốn rất trong trẻo, nhưng lúc này khi cô ấy gào lên, âm thanh lại vô cùng chói tai, dường như giọng nói ấy không phải phát ra từ cô ấy.
"Trời ơi, em họ của cậu học múa à? Sao lại có thể vặn người thành hình dạng kỳ dị như thế này?" Lục Trường Tuyết không nhịn được mà thốt lên.
Vân Kiến Nguyệt vẫn chưa hết kinh ngạc vì sao em họ mình có thể bò dưới đất một cách quái dị như vậy, chỉ trong chớp mắt, Hạ Hội Tình đã bò ra khỏi căn nhà.
Ngay sau đó, trong sân vang lên tiếng thét của dì và những người khác.
Vân Kiến Nguyệt rủa thầm rồi vội vàng lao ra khỏi căn nhà.
Lúc này, Hạ Hội Tình đang bò khắp sân, vặn vẹo, hét lên trong bóng tối như một sinh vật ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất.
Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhưng tình mẫu tử của Vân Lộ Hoa cuối cùng đã vượt qua nỗi sợ hãi, bà ấy run rẩy tiến đến gần để kéo con gái mình lại.
Tuy nhiên, Hạ Hội Tình lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, khi thấy Vân Lộ Hoa tiến gần, cô ấy bất ngờ há miệng và định cắn bà ấy!
"Dì, cẩn thận!" Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng kéo Vân Lộ Hoa lại, vừa kịp tránh được cú cắn của Hạ Hội Tình.
Vân Lộ Hoa vẫn chưa hết bàng hoàng, Vân Kiến Nguyệt liền tung một cú đá vào người Hạ Hội Tình đang bò dưới đất.
Vì lực quá mạnh nên Hạ Hội Tình bị đá lăn mấy vòng trên đất, cơ thể lấm lem bụi bẩn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Ngay lập tức, gió lớn nổi lên.
Ánh đèn trong căn nhà gỗ chập chờn, rồi cuối cùng rơi vào trong bóng tối hoàn toàn.
Bà đồng dường như bị hoảng sợ, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi nhà, hét lên với mọi người: "Hỏng rồi, mau chạy! Mau chạy đi!"
"Cô út, con gái của con còn ở trong đó!" Vân Lộ Hoa gần như phát điên, trong lòng sợ hãi nhưng lại kiên quyết chạy vào trong nhà.
Vân Kiến Nguyệt lập tức kéo tay Vân Lộ Hoa, đẩy dì vào vòng tay của Hạ Siêu: "Dượng à, đưa dì tránh xa một chút, chăm sóc tốt cho ông bà ngoại và ông bà nội."
Chưa kịp để Hạ Siêu phản ứng, Vân Kiến Nguyệt đã như cơn gió lao vào căn nhà gỗ tối đen.
Nhìn thấy cháu gái mình chạy vào trong, Vân Lộ Hoa càng không thể kiểm soát được cảm xúc, khóc lóc đấm vào người Hạ Siêu: "Thả tôi ra, thả tôi ra! Con gái tôi và cháu gái tôi đều ở trong đó! Anh à, anh mau vào cứu chúng!"
Hạ Siêu ôm chặt lấy Vân Lộ Hoa: "Em phải bình tĩnh, em bình tĩnh lại thì anh mới yên tâm mà vào, em hiểu không?"
Trong nhà.
Một màu đen tối, Vân Kiến Nguyệt không thể nhìn thấy gì trong căn phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Lục Trường Tuyết có thể thấy, cô ấy vừa bay về phía Hạ Hội Tình vừa lớn tiếng gọi: "Em họ của cậu đang ở đây!"
"Đừng lại gần!" Vân Kiến Nguyệt vừa dứt lời, một bàn tay đen ngòm từ trong cơ thể của Hạ Hội Tình thò ra, nhanh chóng lao về phía Lục Trường Tuyết để tóm lấy cô.
Lục Trường Tuyết nhanh chóng né tránh, bay về phía sau lưng Vân Kiến Nguyệt. Bàn tay đen đó lại rút vào bên trong cơ thể của Hạ Hội Tình, biến mất như chưa từng xuất hiện.
"Bật đèn lên." Vân Kiến Nguyệt ra lệnh cho Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết bối rối: "Làm sao mà mình bật đèn được?"
"Nó dùng quỷ khí để làm hỏng đèn, vậy thì cậu cũng có thể dùng quỷ khí để sửa lại!" Vân Kiến Nguyệt bực bội, hỏi như thể trách móc.
"Để mình thử!" Lục Trường Tuyết nhanh chóng sử dụng sức mạnh quỷ của mình để thử bật đèn, và quả thực, chỉ sau một lát, ánh sáng trong phòng bừng lên trở lại.
Lúc này, Vân Kiến Nguyệt mới nhìn rõ những gì đang diễn ra với Hạ Hội Tình.
Cô gái đang mặc đồng phục học sinh, cơ thể vặn vẹo dưới sàn nhà, miệng hét lên những tiếng đầy đau đớn, cơ thể bò lổm ngổm giống như một con côn trùng bị mắc kẹt trong cơn ác mộng không lối thoát.
"Tôi phải lên núi! Tôi phải lên núi!"
Tiếng hét của Hạ Hội Tình vốn rất trong trẻo, nhưng lúc này khi cô ấy gào lên, âm thanh lại vô cùng chói tai, dường như giọng nói ấy không phải phát ra từ cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời ơi, em họ của cậu học múa à? Sao lại có thể vặn người thành hình dạng kỳ dị như thế này?" Lục Trường Tuyết không nhịn được mà thốt lên.
Vân Kiến Nguyệt vẫn chưa hết kinh ngạc vì sao em họ mình có thể bò dưới đất một cách quái dị như vậy, chỉ trong chớp mắt, Hạ Hội Tình đã bò ra khỏi căn nhà.
Ngay sau đó, trong sân vang lên tiếng thét của dì và những người khác.
Vân Kiến Nguyệt rủa thầm rồi vội vàng lao ra khỏi căn nhà.
Lúc này, Hạ Hội Tình đang bò khắp sân, vặn vẹo, hét lên trong bóng tối như một sinh vật ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất.
Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhưng tình mẫu tử của Vân Lộ Hoa cuối cùng đã vượt qua nỗi sợ hãi, bà ấy run rẩy tiến đến gần để kéo con gái mình lại.
Tuy nhiên, Hạ Hội Tình lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, khi thấy Vân Lộ Hoa tiến gần, cô ấy bất ngờ há miệng và định cắn bà ấy!
"Dì, cẩn thận!" Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng kéo Vân Lộ Hoa lại, vừa kịp tránh được cú cắn của Hạ Hội Tình.
Vân Lộ Hoa vẫn chưa hết bàng hoàng, Vân Kiến Nguyệt liền tung một cú đá vào người Hạ Hội Tình đang bò dưới đất.
Vì lực quá mạnh nên Hạ Hội Tình bị đá lăn mấy vòng trên đất, cơ thể lấm lem bụi bẩn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro