Thấy Bạn Thân Thành Lệ Quỷ Tôi Trở Nên Bạo Lực Hơn
Chương 48
2024-12-04 23:26:39
"Mẹ con được ông ngoại nhặt về phải không? Trong vụ hỏa hoạn mười một năm trước, thực ra mọi người không tìm thấy thi thể mẹ con đúng không?" Vân Kiến Nguyệt hỏi.
"Ai nói với con vậy?" Vân Lộ Hoa kinh ngạc nhìn Vân Kiến Nguyệt, đối diện với ánh mắt của cháu gái, Vân Lộ Hoa có chút không giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, Vân Lộ Hoa đã nói hết sự thật.
Năm đó, ông ngoại và bà ngoại kết hôn hai năm mà không có con, bệnh viện khám và kết luận bà ngoại khó mang thai.
Lúc đó, nếu phụ nữ không sinh được con thì sẽ bị người ta chửi rủa. Người trong làng đồn thổi, nhiều họ hàng thân thích cũng khuyên ông ngoại và bà ngoại ly hôn.
Nhưng ông ngoại không ly hôn, mắng chửi những người nhiều chuyện và thậm chí cắt đứt quan hệ với nhiều họ hàng.
Miền Nam không hay có tuyết, nhưng năm đó, tuyết rơi rất lớn.
Ông ngoại nhặt được một bé gái trong tuyết, bé gái đó chính là mẹ của Vân Kiến Nguyệt, Vân Tưởng Dung.
Vì trong nhà không có con, ông ngoại và bà ngoại coi Vân Tưởng Dung như con gái ruột mà yêu thương.
Có lẽ vì người tốt gặp điều lành, sau khi nhận nuôi Vân Tưởng Dung chưa được hai năm, bà ngoại có thai rồi chín tháng sau sinh ra Vân Lộ Hoa.
Sau đó, Vân Tưởng Dung mang thai ngoài ý muốn, bà ấy không nói ra người đàn ông khiến bà ấy có thai là ai, chỉ cố chấp muốn sinh con, thế là Vân Kiến Nguyệt ra đời.
Khi Vân Kiến Nguyệt mười tuổi, một vụ hỏa hoạn lớn xảy ra trong nhà Vân Tưởng Dung.
Mọi người không tìm thấy thi thể của Vân Tưởng Dung, nhưng lại tìm thấy bức thư tuyệt mệnh và một chiếc thẻ ngân hàng mà bà ấy để lại.
Trong thư, bà ấy viết rằng bà ấy đã sẵn sàng đối diện với cái chết, hy vọng Vân Lộ Hoa sẽ giúp bà ấy chăm sóc con gái mình. Số tiền bà ấy để lại mong rằng Vân Lộ Hoa sẽ dùng để nuôi dưỡng Vân Kiến Nguyệt.
Cuối cùng Vân Lộ Hoa không động vào số tiền đó, thậm chí không nhờ cậy đến Hạ Siêu, mà bà ấy và ông bà ngoại cùng góp tiền nuôi dưỡng Vân Kiến Nguyệt.
Đến khi Vân Kiến Nguyệt mười tám tuổi, bà ấy đưa lại chiếc thẻ của Vân Tưởng Dung cho Vân Kiến Nguyệt.
"Chỉ có thư tuyệt mệnh, không có thi thể, chẳng phải mẹ con vẫn có khả năng còn sống sao?" Vân Kiến Nguyệt như hỏi Vân Lộ Hoa, nhưng cũng như đang tự hỏi chính mình.
Không đợi Vân Lộ Hoa trả lời, Vân Kiến Nguyệt lại hỏi: "Dì có trí nhớ tốt, mẹ con có gì khác thường so với người bình thường không?"
Vân Lộ Hoa suy nghĩ rồi nói: "Chị ấy khác thường... khác thường ở chỗ rất xinh đẹp? Đẹp đến mức đặc biệt thì có tính không?"
Vân Kiến Nguyệt, người thừa hưởng tám mươi phần trăm nhan sắc của mẹ mình: ...
Mẹ mình có đẹp hay không thì chẳng lẽ cô lại không biết!
"Con đang nói về những cái khác! Ví dụ như việc hôm qua con đánh nhau tay không với ma quỷ chẳng hạn." Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Vân Lộ Hoa nghĩ mãi mới lắc đầu: "Không có đâu, chị ấy dịu dàng và tốt bụng, không bao giờ tin vào thần linh hay ma quỷ."
Lục Trường Tuyết đùa một câu: "Dì dịu dàng tốt bụng như vậy mà sinh ra một người con bạo lực đó."
Vân Kiến Nguyệt: Bạn thân, nếu biết nói thì nói thêm vài câu nữa đi.
Không hỏi thêm được gì từ dì, Vân Kiến Nguyệt quyết định về hỏi ông ngoại.
Ngay lập tức, cô trở về tìm ông ngoại, ông ngoại lúc này đang làm việc ngoài đồng, Vân Kiến Nguyệt cũng cầm dao liềm đi cắt cỏ lợn.
"Ông ngoại, con muốn hỏi..."
Chưa kịp nói xong, ông ngoại đã đặt giỏ lên cạnh Vân Kiến Nguyệt: "Cắt xong về nhà rồi nói chuyện dưới điều hòa."
Vân Kiến Nguyệt: "Vâng ạ."
Sau khi làm việc vất vả, cuối cùng hai ông cháu ngồi thoải mái trong phòng điều hòa.
"Ai nói với con vậy?" Vân Lộ Hoa kinh ngạc nhìn Vân Kiến Nguyệt, đối diện với ánh mắt của cháu gái, Vân Lộ Hoa có chút không giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, Vân Lộ Hoa đã nói hết sự thật.
Năm đó, ông ngoại và bà ngoại kết hôn hai năm mà không có con, bệnh viện khám và kết luận bà ngoại khó mang thai.
Lúc đó, nếu phụ nữ không sinh được con thì sẽ bị người ta chửi rủa. Người trong làng đồn thổi, nhiều họ hàng thân thích cũng khuyên ông ngoại và bà ngoại ly hôn.
Nhưng ông ngoại không ly hôn, mắng chửi những người nhiều chuyện và thậm chí cắt đứt quan hệ với nhiều họ hàng.
Miền Nam không hay có tuyết, nhưng năm đó, tuyết rơi rất lớn.
Ông ngoại nhặt được một bé gái trong tuyết, bé gái đó chính là mẹ của Vân Kiến Nguyệt, Vân Tưởng Dung.
Vì trong nhà không có con, ông ngoại và bà ngoại coi Vân Tưởng Dung như con gái ruột mà yêu thương.
Có lẽ vì người tốt gặp điều lành, sau khi nhận nuôi Vân Tưởng Dung chưa được hai năm, bà ngoại có thai rồi chín tháng sau sinh ra Vân Lộ Hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Vân Tưởng Dung mang thai ngoài ý muốn, bà ấy không nói ra người đàn ông khiến bà ấy có thai là ai, chỉ cố chấp muốn sinh con, thế là Vân Kiến Nguyệt ra đời.
Khi Vân Kiến Nguyệt mười tuổi, một vụ hỏa hoạn lớn xảy ra trong nhà Vân Tưởng Dung.
Mọi người không tìm thấy thi thể của Vân Tưởng Dung, nhưng lại tìm thấy bức thư tuyệt mệnh và một chiếc thẻ ngân hàng mà bà ấy để lại.
Trong thư, bà ấy viết rằng bà ấy đã sẵn sàng đối diện với cái chết, hy vọng Vân Lộ Hoa sẽ giúp bà ấy chăm sóc con gái mình. Số tiền bà ấy để lại mong rằng Vân Lộ Hoa sẽ dùng để nuôi dưỡng Vân Kiến Nguyệt.
Cuối cùng Vân Lộ Hoa không động vào số tiền đó, thậm chí không nhờ cậy đến Hạ Siêu, mà bà ấy và ông bà ngoại cùng góp tiền nuôi dưỡng Vân Kiến Nguyệt.
Đến khi Vân Kiến Nguyệt mười tám tuổi, bà ấy đưa lại chiếc thẻ của Vân Tưởng Dung cho Vân Kiến Nguyệt.
"Chỉ có thư tuyệt mệnh, không có thi thể, chẳng phải mẹ con vẫn có khả năng còn sống sao?" Vân Kiến Nguyệt như hỏi Vân Lộ Hoa, nhưng cũng như đang tự hỏi chính mình.
Không đợi Vân Lộ Hoa trả lời, Vân Kiến Nguyệt lại hỏi: "Dì có trí nhớ tốt, mẹ con có gì khác thường so với người bình thường không?"
Vân Lộ Hoa suy nghĩ rồi nói: "Chị ấy khác thường... khác thường ở chỗ rất xinh đẹp? Đẹp đến mức đặc biệt thì có tính không?"
Vân Kiến Nguyệt, người thừa hưởng tám mươi phần trăm nhan sắc của mẹ mình: ...
Mẹ mình có đẹp hay không thì chẳng lẽ cô lại không biết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con đang nói về những cái khác! Ví dụ như việc hôm qua con đánh nhau tay không với ma quỷ chẳng hạn." Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Vân Lộ Hoa nghĩ mãi mới lắc đầu: "Không có đâu, chị ấy dịu dàng và tốt bụng, không bao giờ tin vào thần linh hay ma quỷ."
Lục Trường Tuyết đùa một câu: "Dì dịu dàng tốt bụng như vậy mà sinh ra một người con bạo lực đó."
Vân Kiến Nguyệt: Bạn thân, nếu biết nói thì nói thêm vài câu nữa đi.
Không hỏi thêm được gì từ dì, Vân Kiến Nguyệt quyết định về hỏi ông ngoại.
Ngay lập tức, cô trở về tìm ông ngoại, ông ngoại lúc này đang làm việc ngoài đồng, Vân Kiến Nguyệt cũng cầm dao liềm đi cắt cỏ lợn.
"Ông ngoại, con muốn hỏi..."
Chưa kịp nói xong, ông ngoại đã đặt giỏ lên cạnh Vân Kiến Nguyệt: "Cắt xong về nhà rồi nói chuyện dưới điều hòa."
Vân Kiến Nguyệt: "Vâng ạ."
Sau khi làm việc vất vả, cuối cùng hai ông cháu ngồi thoải mái trong phòng điều hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro