Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương
Đại Hôn Gặp Biế...
2024-10-22 00:34:25
"Thế tử gia, hôm nay là ngày đại hỷ của người, sao có thể làm bậy vào lúc này được?"
"Cút!"
Tiếng quát phẫn nộ vang lên, nam nhân mặc trường bào thẳng thớm màu bạc trắng đẩy đám hạ nhân sang một bên, bước từng bước dài về phía trước, giơ chân đá mạnh vào cánh cửa dán chữ hỷ đỏ chói.
Rầm!
Cánh cửa va vào tường với tiếng động lớn, tân nương đang nằm trên giường với bộ hỷ phục đỏ rực giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì một tờ giấy đã bay thẳng vào mặt.
Tang Chi Hạ bị ném đến choáng váng, cúi đầu nhìn xuống bộ hỷ phục đỏ rực trên người, vẻ mặt ngây dại.
Nam nhân tuấn tú vừa bước vào không thèm để ý đến ánh mắt ngơ ngác của nàng, đôi mắt in hằn tia máu nhìn chằm chằm như muốn khoét sâu vào đáy mắt nàng: "Người mà bổn thế tử muốn cưới là đích trưởng nữ của Tang gia, không phải con mèo con chó nào cũng có thể thay thế."
"Thứ nữ hèn mọn cũng dám mơ tưởng leo lên cành cao nhà hầu môn, ngươi xứng sao?"
"Cầm lấy hưu thư, cút!"
Tang Chi Hạ sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ, run rẩy đưa tay cầm lấy tờ giấy kia, hai chữ "Hưu Thư" to đùng hiện rõ trước mắt.
Cảm giác như sét đánh ngang tai, từ đỉnh đầu lan xuống tận gót chân.
Đường đường là một tiến sĩ Nông học, chỉ vì trượt chân ngã trên cánh đồng thí nghiệm mà xuyên không rồi sao?
Tiến độ còn thần tốc đến thế này.
Sáng bị ép uống thuốc, chiều thay tỷ tỷ xuất giá, tối đã bị ném hưu thư vào mặt...
Tâm trạng Tang Chi Hạ phức tạp như có vạn con kiến bò lổm ngổm, nàng vừa định đứng dậy, chân bỗng chốc mềm nhũn, cả người ngã về phía nam nhân kia!
Toang rồi!
Thuốc còn chưa hết tác dụng!
Tiếng kêu kinh hãi lẫn với lời cầu xin vang lên, nhưng nam nhân kia lại lạnh lùng bắt lấy tay nàng trước khi nàng ngã vào lòng hắn, tay áo hỷ phục rộng rãi bị xé toạc, màu đỏ chói mắt hầu như lấn át cả tia máu trong mắt hắn.
"Ngươi không hiểu lời bổn thế tử nói sao? Cầm hưu thư rồi cút!"
"Ta..."
"Không cút, ta liền giết ngươi!"
"Ta đi!"
Tang Chi Hạ dồn hết sức lực, nhanh như chớp động thủ vào huyệt mạch trên tay hắn, nhân lúc hắn buông lỏng liền loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Nàng ngã ngồi xuống chiếc giường trải đầy táo đỏ hạt sen, nói đầy giận dữ: "Không cần ngươi đuổi, ta tự đi được!"
Ly hôn ngay trong ngày cưới thì đã sao?
Luận văn tiến sĩ nàng còn viết được, chẳng lẽ lại sợ cái này?
Nam nhân nghe vậy, bờ vai căng cứng hơi chùng xuống. Đúng lúc này, từ ngoài viện bỗng truyền đến tiếng la hoảng sợ: "Thế tử gia!"
"Thế tử gia, xảy ra chuyện rồi!"
"Người trong cung đến rồi!"
Người trong cung...
Nam nhân nọ nghiến răng, cười lạnh: "Tốt lắm, rốt cuộc cũng đã đến..."
Hắn nói xong liền quyết liệt sải bước ra ngoài, đám hạ nhân đang quỳ rạp cầu xin trong phòng cũng hoảng hốt chạy theo.
Tang Chi Hạ nhìn phòng tân hôn chỉ còn lại một mình mình, đầu óc như muốn nổ tung.
Nàng đã hiểu rõ tình hình rồi.
Nguyên chủ là một thứ nữ đáng thương của phủ Đại tướng quân, hôm nay bị ép uống thuốc, bắt nàng thay tỷ tỷ xuất giá, gả cho thế tử phủ Gia Hưng Hầu - Từ Ngao.
Chính xác, Từ Ngao chính là tên khốn kiếp vừa ném hưu thư vào mặt nàng.
Rõ ràng, tên khốn kia rất bất mãn với việc "treo đầu dê, bán thịt chó".
Vì vậy nàng phải nhanh chóng chuồn thôi.
Cút thì cút, hừ.
Tang Chi Hạ cắn đầu lưỡi, dồn chút sức lực còn sót lại vào tay chân, mở hòm đồ tìm đại một bộ y phục kín đáo nhất mặc vào, sau đó bắt đầu thu gom tài sản một cách nhanh chóng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng không thể nào trở về cái nhà kia được nữa.
Phu quân thì vô tình, chuyện chia tay nàng phải tự mình lo liệu!
Nàng cuộn số tiền lấy được giấu kĩ vào vạt áo, tháo chiếc trâm cài đầu hình long phụng trên đầu xuống, thấy được viên trâu to bằng quả nhãn liền lén giấu vào thắt lưng, còn có cặp vòng tay ngọc bích, nàng...
Tiếng hét chói tai vang lên bên tai, ngay sau đó là tiếng khóc lóc thê lương.
Tang Chi Hạ sửng sốt quay đầu lại, nhìn qua khe cửa mới thấy trong viện không biết từ lúc nào đã có đầy người đang quỳ.
Tên thái giám giơ cao thánh chỉ, lớn tiếng đọc: "Gia Hưng Hầu thông địch phản quốc, phạm tội không thể tha! Xét công chết trận, ban xuống Hoàng ân, tha cho tộc nhân, chỉ xử phạt tịch biên gia sản, lưu đày đến Tây Bắc, coi như răn đe!"
"Từ nay về sau, con cháu nhà họ Từ trong vòng chín đời không được làm quan, trọn đời không được bước chân vào Kinh thành nữa!"
"Từ Ngao, ngươi có tâm phục không?"
Từ Ngao khuôn mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, giọng khàn đặc như nuốt phải sắt đá: "Từ Ngao lĩnh chỉ tạ ơn."
Tên thái giám cười đắc ý: "Vậy thì gia không khách sáo với thế tử gia nữa."
"Người đâu, động thủ!"
"Hạ nhân nhà họ Từ toàn bộ bán đi, tài sản toàn bộ sung công, không chỉ có sổ sách mà ngay cả trên người cũng phải kiểm tra! Không được giấu giếm bất cứ thứ gì!"
Nghe đến chữ "kiểm tra" đầy sát khí kia, trong lòng Tang Chi Hạ thầm mắng một tiếng.
Sao lại đen đủi thế này?
Ngày cưới thì bị hòa ly, định đi gom góp ít đồ thì lại gặp ngay cảnh tịch biên gia sản!
Thật là oái oăm!
Trong lòng lo lắng, nàng vội vàng giấu cặp vòng tay ngọc bích lên tóc, trước khi cánh cửa bị đập phá, liền túm lấy mấy chiếc túi thêu vàng thêu bạc rơi vãi trên đất treo lên người.
Vừa mới treo xong chiếc túi cuối cùng, cánh cửa đã bị đập nát.
Cánh cửa sau hai lần bị đá mạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà đổ sầm xuống. Tang Chi Hạ nắm chặt tờ hưu thư nhăn nhúm trong tay, tươi như đang cầm kim bài miễn tử: "Đây là hưu thư! Ta và Từ gia đã không còn quan hệ gì nữa!"
"Ta không phải người của Từ gia!"
Tờ hưu thư trong tay nàng là do chính tay Từ Ngao viết, điều này được chính Từ Ngao xác nhận.
Dưới ánh mắt oán hận của vô số người, hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Người có hôn ước với ta là đích trưởng nữ của Tang gia, nàng ta là cái thá gì?"
"Đã cầm hưu thư rồi thì mau cút đi, đừng làm ô uế cửa Từ gia bọn ta!"
Chuyện này Tang Chi Hạ cầu còn không được.
Nàng không đợi bọn họ lên tiếng, liền tự mình tháo xuống đống trang sức lườm thườm trên người ném xuống đất, sau đó ngẩng cao đầu bước đi.
"Mọi người cứ tiếp tục đi, ta..."
"Đợi đã!"
Tên thái giám nheo mắt nhìn nàng, âm dương quái khí nói: "Vừa mới làm lễ thành hôn, đã đưa hưu thư rồi ư?"
"Lấy hưu thư ra đây cho gia xem."
Người có quyền luôn luôn đúng.
Tang Chi Hạ bị ép phải dừng lại, nhưng ngay sau đó nàng gần như muốn trợn mắt.
"Ơ kìa, sao lại xé của ta?"
Có thù oán gì với nàng vậy?
Tên thái giám cười lạnh, thản nhiên vung tay ném mảnh giấy trong tay đi, châm chọc nói: "Thứ giả dối, không xé đi để làm gì?"
"Thế tử phi, cùng thế tử gia quỳ xuống lĩnh chỉ đi, nếu không gia sẽ coi như ngươi chống đối thánh chỉ."
Vừa dứt lời, tên thị vệ đứng bên cạnh liền rút đao ra, ánh đao sắc bén chiếu thẳng vào mắt Tang Chi Hạ.
Sát khí bức người.
Không có hưu thư, lưu đày cũng có thể chết.
Chống đối thánh chỉ, chết ngay tại chỗ.
Tang Chi Hạ ức đến nổ cả phổi nhưng không dám phát ra tiếng, bị người ta ấn vai quỳ xuống. Nàng quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng của Từ Ngao.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Lúc nãy ngươi đi đâu vậy?!"
Chỉ cần sớm hơn một chút thôi là được rồi!
Từ Ngao nghe nàng nói vậy, những ngón tay ẩn trong tay áo siết chặt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm ảm đạm.
Hắn nói nhỏ gần như không nghe thấy: "Xin lỗi..."
Giọng hắn quá nhỏ, Tang Chi Hạ không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói gì?"
"Câm miệng! Không được nói linh tinh!"
Tiếng quát thét của tên thái giám vang lên, Tang Chi Hạ buồn bã cúi đầu.
Thôi rồi.
Toang thật rồi.
"Cút!"
Tiếng quát phẫn nộ vang lên, nam nhân mặc trường bào thẳng thớm màu bạc trắng đẩy đám hạ nhân sang một bên, bước từng bước dài về phía trước, giơ chân đá mạnh vào cánh cửa dán chữ hỷ đỏ chói.
Rầm!
Cánh cửa va vào tường với tiếng động lớn, tân nương đang nằm trên giường với bộ hỷ phục đỏ rực giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì một tờ giấy đã bay thẳng vào mặt.
Tang Chi Hạ bị ném đến choáng váng, cúi đầu nhìn xuống bộ hỷ phục đỏ rực trên người, vẻ mặt ngây dại.
Nam nhân tuấn tú vừa bước vào không thèm để ý đến ánh mắt ngơ ngác của nàng, đôi mắt in hằn tia máu nhìn chằm chằm như muốn khoét sâu vào đáy mắt nàng: "Người mà bổn thế tử muốn cưới là đích trưởng nữ của Tang gia, không phải con mèo con chó nào cũng có thể thay thế."
"Thứ nữ hèn mọn cũng dám mơ tưởng leo lên cành cao nhà hầu môn, ngươi xứng sao?"
"Cầm lấy hưu thư, cút!"
Tang Chi Hạ sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ, run rẩy đưa tay cầm lấy tờ giấy kia, hai chữ "Hưu Thư" to đùng hiện rõ trước mắt.
Cảm giác như sét đánh ngang tai, từ đỉnh đầu lan xuống tận gót chân.
Đường đường là một tiến sĩ Nông học, chỉ vì trượt chân ngã trên cánh đồng thí nghiệm mà xuyên không rồi sao?
Tiến độ còn thần tốc đến thế này.
Sáng bị ép uống thuốc, chiều thay tỷ tỷ xuất giá, tối đã bị ném hưu thư vào mặt...
Tâm trạng Tang Chi Hạ phức tạp như có vạn con kiến bò lổm ngổm, nàng vừa định đứng dậy, chân bỗng chốc mềm nhũn, cả người ngã về phía nam nhân kia!
Toang rồi!
Thuốc còn chưa hết tác dụng!
Tiếng kêu kinh hãi lẫn với lời cầu xin vang lên, nhưng nam nhân kia lại lạnh lùng bắt lấy tay nàng trước khi nàng ngã vào lòng hắn, tay áo hỷ phục rộng rãi bị xé toạc, màu đỏ chói mắt hầu như lấn át cả tia máu trong mắt hắn.
"Ngươi không hiểu lời bổn thế tử nói sao? Cầm hưu thư rồi cút!"
"Ta..."
"Không cút, ta liền giết ngươi!"
"Ta đi!"
Tang Chi Hạ dồn hết sức lực, nhanh như chớp động thủ vào huyệt mạch trên tay hắn, nhân lúc hắn buông lỏng liền loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Nàng ngã ngồi xuống chiếc giường trải đầy táo đỏ hạt sen, nói đầy giận dữ: "Không cần ngươi đuổi, ta tự đi được!"
Ly hôn ngay trong ngày cưới thì đã sao?
Luận văn tiến sĩ nàng còn viết được, chẳng lẽ lại sợ cái này?
Nam nhân nghe vậy, bờ vai căng cứng hơi chùng xuống. Đúng lúc này, từ ngoài viện bỗng truyền đến tiếng la hoảng sợ: "Thế tử gia!"
"Thế tử gia, xảy ra chuyện rồi!"
"Người trong cung đến rồi!"
Người trong cung...
Nam nhân nọ nghiến răng, cười lạnh: "Tốt lắm, rốt cuộc cũng đã đến..."
Hắn nói xong liền quyết liệt sải bước ra ngoài, đám hạ nhân đang quỳ rạp cầu xin trong phòng cũng hoảng hốt chạy theo.
Tang Chi Hạ nhìn phòng tân hôn chỉ còn lại một mình mình, đầu óc như muốn nổ tung.
Nàng đã hiểu rõ tình hình rồi.
Nguyên chủ là một thứ nữ đáng thương của phủ Đại tướng quân, hôm nay bị ép uống thuốc, bắt nàng thay tỷ tỷ xuất giá, gả cho thế tử phủ Gia Hưng Hầu - Từ Ngao.
Chính xác, Từ Ngao chính là tên khốn kiếp vừa ném hưu thư vào mặt nàng.
Rõ ràng, tên khốn kia rất bất mãn với việc "treo đầu dê, bán thịt chó".
Vì vậy nàng phải nhanh chóng chuồn thôi.
Cút thì cút, hừ.
Tang Chi Hạ cắn đầu lưỡi, dồn chút sức lực còn sót lại vào tay chân, mở hòm đồ tìm đại một bộ y phục kín đáo nhất mặc vào, sau đó bắt đầu thu gom tài sản một cách nhanh chóng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng không thể nào trở về cái nhà kia được nữa.
Phu quân thì vô tình, chuyện chia tay nàng phải tự mình lo liệu!
Nàng cuộn số tiền lấy được giấu kĩ vào vạt áo, tháo chiếc trâm cài đầu hình long phụng trên đầu xuống, thấy được viên trâu to bằng quả nhãn liền lén giấu vào thắt lưng, còn có cặp vòng tay ngọc bích, nàng...
Tiếng hét chói tai vang lên bên tai, ngay sau đó là tiếng khóc lóc thê lương.
Tang Chi Hạ sửng sốt quay đầu lại, nhìn qua khe cửa mới thấy trong viện không biết từ lúc nào đã có đầy người đang quỳ.
Tên thái giám giơ cao thánh chỉ, lớn tiếng đọc: "Gia Hưng Hầu thông địch phản quốc, phạm tội không thể tha! Xét công chết trận, ban xuống Hoàng ân, tha cho tộc nhân, chỉ xử phạt tịch biên gia sản, lưu đày đến Tây Bắc, coi như răn đe!"
"Từ nay về sau, con cháu nhà họ Từ trong vòng chín đời không được làm quan, trọn đời không được bước chân vào Kinh thành nữa!"
"Từ Ngao, ngươi có tâm phục không?"
Từ Ngao khuôn mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, giọng khàn đặc như nuốt phải sắt đá: "Từ Ngao lĩnh chỉ tạ ơn."
Tên thái giám cười đắc ý: "Vậy thì gia không khách sáo với thế tử gia nữa."
"Người đâu, động thủ!"
"Hạ nhân nhà họ Từ toàn bộ bán đi, tài sản toàn bộ sung công, không chỉ có sổ sách mà ngay cả trên người cũng phải kiểm tra! Không được giấu giếm bất cứ thứ gì!"
Nghe đến chữ "kiểm tra" đầy sát khí kia, trong lòng Tang Chi Hạ thầm mắng một tiếng.
Sao lại đen đủi thế này?
Ngày cưới thì bị hòa ly, định đi gom góp ít đồ thì lại gặp ngay cảnh tịch biên gia sản!
Thật là oái oăm!
Trong lòng lo lắng, nàng vội vàng giấu cặp vòng tay ngọc bích lên tóc, trước khi cánh cửa bị đập phá, liền túm lấy mấy chiếc túi thêu vàng thêu bạc rơi vãi trên đất treo lên người.
Vừa mới treo xong chiếc túi cuối cùng, cánh cửa đã bị đập nát.
Cánh cửa sau hai lần bị đá mạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà đổ sầm xuống. Tang Chi Hạ nắm chặt tờ hưu thư nhăn nhúm trong tay, tươi như đang cầm kim bài miễn tử: "Đây là hưu thư! Ta và Từ gia đã không còn quan hệ gì nữa!"
"Ta không phải người của Từ gia!"
Tờ hưu thư trong tay nàng là do chính tay Từ Ngao viết, điều này được chính Từ Ngao xác nhận.
Dưới ánh mắt oán hận của vô số người, hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Người có hôn ước với ta là đích trưởng nữ của Tang gia, nàng ta là cái thá gì?"
"Đã cầm hưu thư rồi thì mau cút đi, đừng làm ô uế cửa Từ gia bọn ta!"
Chuyện này Tang Chi Hạ cầu còn không được.
Nàng không đợi bọn họ lên tiếng, liền tự mình tháo xuống đống trang sức lườm thườm trên người ném xuống đất, sau đó ngẩng cao đầu bước đi.
"Mọi người cứ tiếp tục đi, ta..."
"Đợi đã!"
Tên thái giám nheo mắt nhìn nàng, âm dương quái khí nói: "Vừa mới làm lễ thành hôn, đã đưa hưu thư rồi ư?"
"Lấy hưu thư ra đây cho gia xem."
Người có quyền luôn luôn đúng.
Tang Chi Hạ bị ép phải dừng lại, nhưng ngay sau đó nàng gần như muốn trợn mắt.
"Ơ kìa, sao lại xé của ta?"
Có thù oán gì với nàng vậy?
Tên thái giám cười lạnh, thản nhiên vung tay ném mảnh giấy trong tay đi, châm chọc nói: "Thứ giả dối, không xé đi để làm gì?"
"Thế tử phi, cùng thế tử gia quỳ xuống lĩnh chỉ đi, nếu không gia sẽ coi như ngươi chống đối thánh chỉ."
Vừa dứt lời, tên thị vệ đứng bên cạnh liền rút đao ra, ánh đao sắc bén chiếu thẳng vào mắt Tang Chi Hạ.
Sát khí bức người.
Không có hưu thư, lưu đày cũng có thể chết.
Chống đối thánh chỉ, chết ngay tại chỗ.
Tang Chi Hạ ức đến nổ cả phổi nhưng không dám phát ra tiếng, bị người ta ấn vai quỳ xuống. Nàng quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng của Từ Ngao.
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Lúc nãy ngươi đi đâu vậy?!"
Chỉ cần sớm hơn một chút thôi là được rồi!
Từ Ngao nghe nàng nói vậy, những ngón tay ẩn trong tay áo siết chặt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm ảm đạm.
Hắn nói nhỏ gần như không nghe thấy: "Xin lỗi..."
Giọng hắn quá nhỏ, Tang Chi Hạ không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói gì?"
"Câm miệng! Không được nói linh tinh!"
Tiếng quát thét của tên thái giám vang lên, Tang Chi Hạ buồn bã cúi đầu.
Thôi rồi.
Toang thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro