Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương
Hay Cho Một Màn...
2024-10-22 00:34:25
Ăn cũng ồn ào, uống cũng náo loạn.
Đến tối muộn, hạ trại nghỉ ngơi giữa vùng đất hoang vu, đám người chưa quen với thân phận thay đổi này vẫn còn làm ầm ĩ!
Tang Chi Hạ cầm miếng bánh bột mì khô nhét vào miệng.
Cũng chẳng thèm nhìn xem tình huống hiện tại ra sao, có cái mà ăn là may lắm rồi.
Nàng không kén cá chọn canh, im lặng lười nhúng tay vào chuyện bao đồng, nhưng Từ Ngao thì không thể.
Hắn cứ bị buộc phải luẩn quẩn giữa đám người khóc lóc om sòm.
Miếng bánh trong miệng Tang Chi Hạ còn chưa nuốt trôi, bên chân đã xuất hiện một túi nước.
Từ Ngao ném túi nước xuống rồi bỏ đi, nửa ngồi xuống nhặt miếng bánh bị ném trên đất.
Hắn phủi bụi đất dính trên bánh, lấy trong ngực ra một cái khác sạch sẽ đưa qua.
"Tổ mẫu, đường còn xa, người ăn chút gì đi ạ."
"Đây là thứ cho người ăn sao?!"
Lão phu nhân tức giận hất tay, nghiến răng nói: "Ta không ăn cái này! Ngươi bảo người ta đổi cái khác cho ta!"
Từ Ngao cầm miếng bánh, chần chừ hồi lâu, cắn chặt quai hàm, cuối cùng chỉ cười khổ sở.
"Chỉ có cái này thôi ạ."
"Vậy ta thà chết đói cũng không ăn!"
Từ Ngao mím chặt môi, bên phía mẫu thân hắn lại vang lên tiếng ồn ào.
"A! Có côn trùng!"
"Ngao Nhi, ở đây có côn trùng!"
Từ Ngao bỏ miếng bánh xuống đi giúp đỡ đuổi côn trùng.
Côn trùng đuổi xong, mẫu thân hắn ôm hai đứa con nhỏ tiếp tục khóc lóc, Từ Ngao an ủi vài câu lại chạy đi xem tình hình lão gia.
Đã đi trên đường lưu đày một ngày rồi, lão gia vẫn chưa tỉnh.
Tang Chi Hạ gặm hết miếng bánh, Từ Ngao vẫn đang chạy đôn chạy đáo lo liệu mọi việc.
Những người ở đây, hễ còn thở được, đều gọi tên hắn, như thể hai chữ "Từ Ngao" lúc này vô cùng quý giá, không muốn bỏ lỡ lần nào.
Tang Chi Hạ suy nghĩ một chút, quyết định cầm túi nước đi tới.
Công bằng mà nói, ngoại trừ việc liên lụy khiến nàng bị đày đi, Từ Ngao cũng không có lỗi gì với nàng.
Lúc nàng "lợi dụng" Tô Băng Nhu, người này còn giúp nàng che chắn.
Giúp đỡ một chút cũng không phải là không được.
"Này."
"Uống miếng nước đi."
Ai cũng có giới hạn chịu đựng, Từ Ngao không thể nào là người sắt được.
Từ Ngao đang nửa ngồi trên mặt đất, phản ứng có chút chậm chạp, nghe tiếng liền lắc mạnh đầu, ngẩng lên nhìn thấy nàng thì có vẻ sững sờ, ánh mắt lại có chút tan rã.
Tang Chi Hạ thấy vậy, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta..."
"Rầm!"
Người ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Từ Ngao đột nhiên ho ra một búng máu, ngã thẳng xuống đất.
Tâm trí Tang Chi Hạ trong nháy mắt trống rỗng.
Hay cho một màn giả vờ ngất xỉu!
"Từ Ngao?"
"Từ Ngao, ngươi không sao chứ?!"
Nàng thử lay hắn vài cái nhưng không thấy phản ứng, vội vàng quay đầu hô lớn: "Từ Ngao ngất xỉu rồi!"
"Nhanh đến đây!"
Tang Chi Hạ thật sự đã hét đến khản cổ, nhưng ngoại trừ mẫu thân hắn lăn lộn bò tới khóc lóc, cùng hai đứa đệ đệ muội muội bị dọa khóc, những người còn lại chỉ lạnh lùng nhìn.
Từ tam thúc cười lạnh: "Ngất xỉu thì đã sao? Hại Từ gia đến nông nỗi này rồi, còn tự cho mình là thế tử cao quý à?"
"Đường đến Tây Bắc còn xa lắm, thi thoảng ngất xỉu một lần cũng bình thường, gào thét làm cái gì?"
Lão phu nhân hung dữ ném mạnh miếng bánh Từ Ngao đưa cho xuống đất, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, có gì mà phải hốt hoảng?"
Ngoại trừ bọn họ, những người khác đều thờ ơ.
"Mọi người..."
Hứa Văn Tú không thể tin nổi nhìn đám người thân thích đang buông lời cay độc, trái tim tan vỡ, nằm úp lên người Từ Ngao gào khóc: "Ngao Nhi!"
"Cha con đã không còn, con mà xảy ra chuyện gì nữa, con bảo ta phải sống sao đây!"
"Ngao Nhi, con..."
"Hắn còn chưa chết!"
Tang Chi Hạ đen mặt đẩy Hứa Văn Tú đang cuống cuồng khóc lóc ra, run rẩy đưa tay sờ lên cổ Từ Ngao, xác định hắn còn sống, thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy về phía tên cai ngục đang cau mày.
Lúc nãy nàng trốn trong góc có nhìn thấy, Từ Ngao có nói chuyện với tên cai ngục này vài câu, trông có vẻ quen biết.
Có lẽ đây là cách!
Nàng thở hổn hển nói: "Quan gia, Từ Ngao nôn ra máu, ngất xỉu rồi, ngài có cách nào giúp đỡ không?"
Cai ngục khó xử nói: "Mới ngày đầu tiên ra khỏi kinh thành, sau này còn không biết bao nhiêu người đang theo dõi, nếu như..."
"Hay là cứ để vậy đi."
Dù sao, để tránh gây thêm phiền phức, chắc chắn là không thể mời đại phu được.
Tang Chi Hạ cũng không bất ngờ với câu trả lời này, xoay người một vòng, nghiến răng nói: "Vậy có thể cho ta vào rừng cây kia tìm chút thảo dược được không?"
"Ta đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức, tìm được sẽ lập tức quay lại."
Nàng không hiểu y thuật, nhưng khi còn nhỏ ở cô nhi viện đã học được không ít cách tự cứu, sau này học lên tiến sĩ nông nghiệp, càng biết nhiều loại thảo dược hơn.
Từ Ngao rõ ràng là tức giận công tâm, khí huyết không thông, nếu có thể tìm được chút thảo dược điều khí, nói không chừng còn có thể cứu.
Thấy cai ngục có vẻ do dự, Tang Chi Hạ dứt khoát quay lưng lại với mọi người, từ trong tay áo móc ra một viên ngọc trai to bằng ngón tay cái.
Nàng nhét viên ngọc trai bóc được từ mũ phượng vào tay cai ngục, cười khổ nói: "Quan gia giúp ta một tay."
"Hắn mà cứ ngất như vậy không tỉnh, ngày mai không ai cõng, chắc chắn không đi tiếp được, chẳng phải sẽ trì hoãn hành trình sao?"
"Ta trước tiên đi tìm chút thảo dược cho hắn uống, đợi vài ngày tới không còn gây chú ý nữa, rồi hãy mời đại phu cũng được."
Cai ngục nắm viên ngọc trai nóng bỏng tay, lại nhìn Từ Ngao đang thoi thóp, cắn răng nói: "Được!"
"Nhưng ta phải đi cùng ngươi!"
Tang Chi Hạ không ý kiến gì về việc bị giám sát, lập tức dẫn theo cai ngục chui vào rừng cây.
May mắn là lúc này đang là mùa hè, cây cối rậm rạp.
Nàng không mất nhiều thời gian đã tìm được thứ mình muốn, chạy về, quyết đoán dùng vạt áo bọc lấy đám lá cây đầy gai, nghiền nát, sau đó cạy miệng Từ Ngao ra, vắt nước cốt màu xanh vào miệng hắn.
Hàm răng Từ Ngao nghiến chặt, cộng thêm việc Tang Chi Hạ lần đầu tiên cho uống thuốc như vậy, nước cốt màu xanh đen chảy bê bết cả cổ hắn.
Hứa Văn Tú thất thần nhìn nàng lặp đi lặp lại động tác này, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, đẩy nàng ra: "Ngươi đang làm gì vậy?!"
"Ngươi cho Ngao Nhi uống cái gì thế?!"
Tang Chi Hạ bất ngờ bị đẩy ngã nhào xuống đất, lập tức cũng nổi giận.
"Không cho uống như vậy, hắn ta chết thật bây giờ!"
Nàng cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đường đến Tây Bắc còn xa xôi, người duy nhất còn nhớ đưa túi nước cho nàng cũng chỉ có Từ Ngao.
Nếu Từ Ngao chết, nàng, tân quả phụ còn có thể sống yên ổn sao?
Bọn họ có thể ăn tươi nuốt sống nàng!
Tang Chi Hạ đen mặt bò dậy, nhìn Hứa Văn Tú còn muốn ngăn cản, nói: "Bà bà, ngươi không muốn con trai chết, ta cũng không muốn ở góa."
"Cho nên ta sẽ không hại hắn, hiểu không?"
Hứa Văn Tú dường như vẫn chưa thích ứng với thân phận mẹ chồng, khóc lóc như mưa.
Nhưng Tang Chi Hạ không rảnh rỗi đôi co với bà ấy.
Nàng nghiền nát toàn bộ số lá cây hái được, vắt lấy nước cốt đổ vào miệng Từ Ngao, ngay cả chỗ chảy xuống cổ cũng không bỏ sót.
Sau khi đã dùng hết lá cây, nàng túm lấy tay Từ Ngao, dùng gai nhọn đâm mạnh vào ngón trỏ của hắn, dùng sức nặn máu ra.
Nhưng mãi cho đến khi mí mắt nàng bắt đầu nặng trĩu, Từ Ngao sắc mặt trắng bệch vẫn không tỉnh lại.
Hình như hắn thật sự cứ thế ngủ thiếp đi...
Trước khi mất đi ý thức, Tang Chi Hạ vẫn còn lo lắng.
Trong cơn mê man, nàng bị đánh thức bởi ánh sáng chói chang của ngày mới, đưa tay sờ soạng nhưng không thấy người nằm bên cạnh tối qua đâu, hoảng hốt ngồi bật dậy: "Từ Ngao?!"
Đến tối muộn, hạ trại nghỉ ngơi giữa vùng đất hoang vu, đám người chưa quen với thân phận thay đổi này vẫn còn làm ầm ĩ!
Tang Chi Hạ cầm miếng bánh bột mì khô nhét vào miệng.
Cũng chẳng thèm nhìn xem tình huống hiện tại ra sao, có cái mà ăn là may lắm rồi.
Nàng không kén cá chọn canh, im lặng lười nhúng tay vào chuyện bao đồng, nhưng Từ Ngao thì không thể.
Hắn cứ bị buộc phải luẩn quẩn giữa đám người khóc lóc om sòm.
Miếng bánh trong miệng Tang Chi Hạ còn chưa nuốt trôi, bên chân đã xuất hiện một túi nước.
Từ Ngao ném túi nước xuống rồi bỏ đi, nửa ngồi xuống nhặt miếng bánh bị ném trên đất.
Hắn phủi bụi đất dính trên bánh, lấy trong ngực ra một cái khác sạch sẽ đưa qua.
"Tổ mẫu, đường còn xa, người ăn chút gì đi ạ."
"Đây là thứ cho người ăn sao?!"
Lão phu nhân tức giận hất tay, nghiến răng nói: "Ta không ăn cái này! Ngươi bảo người ta đổi cái khác cho ta!"
Từ Ngao cầm miếng bánh, chần chừ hồi lâu, cắn chặt quai hàm, cuối cùng chỉ cười khổ sở.
"Chỉ có cái này thôi ạ."
"Vậy ta thà chết đói cũng không ăn!"
Từ Ngao mím chặt môi, bên phía mẫu thân hắn lại vang lên tiếng ồn ào.
"A! Có côn trùng!"
"Ngao Nhi, ở đây có côn trùng!"
Từ Ngao bỏ miếng bánh xuống đi giúp đỡ đuổi côn trùng.
Côn trùng đuổi xong, mẫu thân hắn ôm hai đứa con nhỏ tiếp tục khóc lóc, Từ Ngao an ủi vài câu lại chạy đi xem tình hình lão gia.
Đã đi trên đường lưu đày một ngày rồi, lão gia vẫn chưa tỉnh.
Tang Chi Hạ gặm hết miếng bánh, Từ Ngao vẫn đang chạy đôn chạy đáo lo liệu mọi việc.
Những người ở đây, hễ còn thở được, đều gọi tên hắn, như thể hai chữ "Từ Ngao" lúc này vô cùng quý giá, không muốn bỏ lỡ lần nào.
Tang Chi Hạ suy nghĩ một chút, quyết định cầm túi nước đi tới.
Công bằng mà nói, ngoại trừ việc liên lụy khiến nàng bị đày đi, Từ Ngao cũng không có lỗi gì với nàng.
Lúc nàng "lợi dụng" Tô Băng Nhu, người này còn giúp nàng che chắn.
Giúp đỡ một chút cũng không phải là không được.
"Này."
"Uống miếng nước đi."
Ai cũng có giới hạn chịu đựng, Từ Ngao không thể nào là người sắt được.
Từ Ngao đang nửa ngồi trên mặt đất, phản ứng có chút chậm chạp, nghe tiếng liền lắc mạnh đầu, ngẩng lên nhìn thấy nàng thì có vẻ sững sờ, ánh mắt lại có chút tan rã.
Tang Chi Hạ thấy vậy, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta..."
"Rầm!"
Người ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Từ Ngao đột nhiên ho ra một búng máu, ngã thẳng xuống đất.
Tâm trí Tang Chi Hạ trong nháy mắt trống rỗng.
Hay cho một màn giả vờ ngất xỉu!
"Từ Ngao?"
"Từ Ngao, ngươi không sao chứ?!"
Nàng thử lay hắn vài cái nhưng không thấy phản ứng, vội vàng quay đầu hô lớn: "Từ Ngao ngất xỉu rồi!"
"Nhanh đến đây!"
Tang Chi Hạ thật sự đã hét đến khản cổ, nhưng ngoại trừ mẫu thân hắn lăn lộn bò tới khóc lóc, cùng hai đứa đệ đệ muội muội bị dọa khóc, những người còn lại chỉ lạnh lùng nhìn.
Từ tam thúc cười lạnh: "Ngất xỉu thì đã sao? Hại Từ gia đến nông nỗi này rồi, còn tự cho mình là thế tử cao quý à?"
"Đường đến Tây Bắc còn xa lắm, thi thoảng ngất xỉu một lần cũng bình thường, gào thét làm cái gì?"
Lão phu nhân hung dữ ném mạnh miếng bánh Từ Ngao đưa cho xuống đất, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, có gì mà phải hốt hoảng?"
Ngoại trừ bọn họ, những người khác đều thờ ơ.
"Mọi người..."
Hứa Văn Tú không thể tin nổi nhìn đám người thân thích đang buông lời cay độc, trái tim tan vỡ, nằm úp lên người Từ Ngao gào khóc: "Ngao Nhi!"
"Cha con đã không còn, con mà xảy ra chuyện gì nữa, con bảo ta phải sống sao đây!"
"Ngao Nhi, con..."
"Hắn còn chưa chết!"
Tang Chi Hạ đen mặt đẩy Hứa Văn Tú đang cuống cuồng khóc lóc ra, run rẩy đưa tay sờ lên cổ Từ Ngao, xác định hắn còn sống, thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy về phía tên cai ngục đang cau mày.
Lúc nãy nàng trốn trong góc có nhìn thấy, Từ Ngao có nói chuyện với tên cai ngục này vài câu, trông có vẻ quen biết.
Có lẽ đây là cách!
Nàng thở hổn hển nói: "Quan gia, Từ Ngao nôn ra máu, ngất xỉu rồi, ngài có cách nào giúp đỡ không?"
Cai ngục khó xử nói: "Mới ngày đầu tiên ra khỏi kinh thành, sau này còn không biết bao nhiêu người đang theo dõi, nếu như..."
"Hay là cứ để vậy đi."
Dù sao, để tránh gây thêm phiền phức, chắc chắn là không thể mời đại phu được.
Tang Chi Hạ cũng không bất ngờ với câu trả lời này, xoay người một vòng, nghiến răng nói: "Vậy có thể cho ta vào rừng cây kia tìm chút thảo dược được không?"
"Ta đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức, tìm được sẽ lập tức quay lại."
Nàng không hiểu y thuật, nhưng khi còn nhỏ ở cô nhi viện đã học được không ít cách tự cứu, sau này học lên tiến sĩ nông nghiệp, càng biết nhiều loại thảo dược hơn.
Từ Ngao rõ ràng là tức giận công tâm, khí huyết không thông, nếu có thể tìm được chút thảo dược điều khí, nói không chừng còn có thể cứu.
Thấy cai ngục có vẻ do dự, Tang Chi Hạ dứt khoát quay lưng lại với mọi người, từ trong tay áo móc ra một viên ngọc trai to bằng ngón tay cái.
Nàng nhét viên ngọc trai bóc được từ mũ phượng vào tay cai ngục, cười khổ nói: "Quan gia giúp ta một tay."
"Hắn mà cứ ngất như vậy không tỉnh, ngày mai không ai cõng, chắc chắn không đi tiếp được, chẳng phải sẽ trì hoãn hành trình sao?"
"Ta trước tiên đi tìm chút thảo dược cho hắn uống, đợi vài ngày tới không còn gây chú ý nữa, rồi hãy mời đại phu cũng được."
Cai ngục nắm viên ngọc trai nóng bỏng tay, lại nhìn Từ Ngao đang thoi thóp, cắn răng nói: "Được!"
"Nhưng ta phải đi cùng ngươi!"
Tang Chi Hạ không ý kiến gì về việc bị giám sát, lập tức dẫn theo cai ngục chui vào rừng cây.
May mắn là lúc này đang là mùa hè, cây cối rậm rạp.
Nàng không mất nhiều thời gian đã tìm được thứ mình muốn, chạy về, quyết đoán dùng vạt áo bọc lấy đám lá cây đầy gai, nghiền nát, sau đó cạy miệng Từ Ngao ra, vắt nước cốt màu xanh vào miệng hắn.
Hàm răng Từ Ngao nghiến chặt, cộng thêm việc Tang Chi Hạ lần đầu tiên cho uống thuốc như vậy, nước cốt màu xanh đen chảy bê bết cả cổ hắn.
Hứa Văn Tú thất thần nhìn nàng lặp đi lặp lại động tác này, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, đẩy nàng ra: "Ngươi đang làm gì vậy?!"
"Ngươi cho Ngao Nhi uống cái gì thế?!"
Tang Chi Hạ bất ngờ bị đẩy ngã nhào xuống đất, lập tức cũng nổi giận.
"Không cho uống như vậy, hắn ta chết thật bây giờ!"
Nàng cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đường đến Tây Bắc còn xa xôi, người duy nhất còn nhớ đưa túi nước cho nàng cũng chỉ có Từ Ngao.
Nếu Từ Ngao chết, nàng, tân quả phụ còn có thể sống yên ổn sao?
Bọn họ có thể ăn tươi nuốt sống nàng!
Tang Chi Hạ đen mặt bò dậy, nhìn Hứa Văn Tú còn muốn ngăn cản, nói: "Bà bà, ngươi không muốn con trai chết, ta cũng không muốn ở góa."
"Cho nên ta sẽ không hại hắn, hiểu không?"
Hứa Văn Tú dường như vẫn chưa thích ứng với thân phận mẹ chồng, khóc lóc như mưa.
Nhưng Tang Chi Hạ không rảnh rỗi đôi co với bà ấy.
Nàng nghiền nát toàn bộ số lá cây hái được, vắt lấy nước cốt đổ vào miệng Từ Ngao, ngay cả chỗ chảy xuống cổ cũng không bỏ sót.
Sau khi đã dùng hết lá cây, nàng túm lấy tay Từ Ngao, dùng gai nhọn đâm mạnh vào ngón trỏ của hắn, dùng sức nặn máu ra.
Nhưng mãi cho đến khi mí mắt nàng bắt đầu nặng trĩu, Từ Ngao sắc mặt trắng bệch vẫn không tỉnh lại.
Hình như hắn thật sự cứ thế ngủ thiếp đi...
Trước khi mất đi ý thức, Tang Chi Hạ vẫn còn lo lắng.
Trong cơn mê man, nàng bị đánh thức bởi ánh sáng chói chang của ngày mới, đưa tay sờ soạng nhưng không thấy người nằm bên cạnh tối qua đâu, hoảng hốt ngồi bật dậy: "Từ Ngao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro