Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Hỏi Chi Cho Nhi...

2024-10-22 00:34:25

Thấy nàng ngây người, Hứa Văn Tú vội vàng nhét gói thuốc vào lòng nàng.

"Sức khỏe là quan trọng nhất, dù sao cũng phải dưỡng cho khỏe đã rồi hẵng tính, việc uống thuốc ngàn vạn lần không được lơ là."

Tang Chi Hạ ôm gói thuốc đầy ắp trong lòng gật gật đầu, nhìn thấy Từ Ngao tóc còn nhỏ nước đã cầm lấy rìu, lập tức nói: "Ngươi không lau tóc sao?"

"Gió thổi một chút là khô thôi."

Từ Ngao thản nhiên đáp một tiếng, giơ tay bổ củi, khúc gỗ tròn chất ở góc sân đã bị chẻ thành những thanh củi nhỏ dễ đốt.

Hắn cứ ngồi chẻ củi cho đến khi thuốc của Tang Chi Hạ được sắc xong, tận mắt nhìn nàng uống hết mới đứng dậy nói: "Số thuốc này tạm thời đủ dùng mấy ngày, khi nào hết thì nói với ta."

Tang Chi Hạ bưng bát thuốc "ừm" một tiếng mơ hồ, lúc chuẩn bị quay về nhà kho còn nghe thấy từ trong phòng phía Tây truyền đến tiếng mắng chửi đè thấp của Từ nhị thúc và tiếng khóc của Từ nhị thẩm.

Nàng bĩu môi, trở về nhà kho, nhìn thấy Từ Ngao thần sắc tự nhiên nằm trên tấm ván gỗ, nhịn không được nói: "Mấy hôm nữa làm cái giường đi."

Trời dần lạnh rồi, cứ ngủ trên ván gỗ trải trên đất thế này cũng không phải cách.

Từ Ngao không đáp lại, trông như đã ngủ rồi.

Tang Chi Hạ có chút nhàm chán "hầy" một tiếng, cuộn chăn, không biết từ lúc nào đã ngủ say.

Đêm khuya thanh vắng, Từ Ngao vốn nên ngủ từ lâu chợt mở mắt nhìn Tang Chi Hạ đang ngủ say, bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải đã có giường rồi sao?"

Đã có sẵn còn muốn dụ hắn làm thêm một cái nữa, cái nhà kho này tay còn không dang ra được, lấy đâu ra chỗ mà kê thêm một cái giường nữa?

Đã nói là không làm thì không làm.

Hỏi chi cho nhiều, tiểu gia khiêng gạch mệt chết đi được, trong túi hết sạch tiền rồi...

Từ Ngao mang theo sự bất mãn không nói nên lời nhắm mắt lại, đợi đến khi Tang Chi Hạ giật mình tỉnh giấc thì đã không còn thấy người nằm bên cạnh đâu nữa.

Trời còn chưa sáng hẳn.

Nàng dụi dụi mắt ngồi dậy, nghe thấy động tĩnh sột soạt bên ngoài, trong lòng không khỏi giật mình.

Nhà đã nghèo rớt mồng tơi rồi, vậy mà còn có thể có trộm vào nhà sao?

Nàng nín thở xuống giường, chộp lấy cây gậy vốn dùng để chặn cửa, rón rén đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng đen trong sân, nàng theo bản năng giơ gậy trong tay lên, hung hăng đập về phía bóng đen!

"Dám làm chuyện trộm cắp này!"

"Hự!"

"Là ta..."

Từ Ngao vội vàng né tránh, đưa tay đoạt lấy cây gậy, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tang Chi Hạ, vừa dở khóc dở cười nói: "Sao ngươi lại dậy vào giờ này?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tang Chi Hạ như muốn che giấu vẻ chột dạ, kéo cây gậy về phía mình, ấp úng nói: "Ta cũng không ngờ là ngươi..."

Người này không ngủ mà chạy ra...

Lời lẩm bẩm đến bên miệng khi nhìn thấy chiếc sọt trên lưng Từ Ngao liền biến thành im lặng, nàng nhíu mày nói: "Giờ này ngươi dậy đi vác đất làm gì?"

Khiêng gạch ở lò gạch không một lời oán thán thì cũng thôi đi.

Thế tử gia hiện tại đã tiến hóa đến mức không cần ngủ, nửa đêm có thể bò dậy vác đất rồi sao?

Từ Ngao bị vẻ mặt không thể tin được của nàng làm cho có chút lúng túng, buông cây gậy ra, cứng nhắc nói: "Ta ngủ không được nên dậy vận động một chút, ngươi mau vào nghỉ ngơi thêm một lát đi."

"Ta..."

"Đã nói là không cần ngươi giúp đỡ."

Từ Ngao không nói hai lời, đẩy vai nàng một cái, đuổi người đến cửa mới nói: "Sáng sớm gió lạnh, mau vào đi."

Tang Chi Hạ ngẩn người nhìn cánh cửa bị đóng từ bên ngoài, không nói nên lời, Từ Ngao đã đeo sọt, vác xẻng đi ra ngoài.

Đến giờ mọi người thức dậy như thường lệ, Từ Ngao đã không biết đã vác bao nhiêu chuyến đất.

Hắn đặt sọt xuống chỗ cũ, Tang Chi Hạ ngồi bên bếp, uể oải nói: "Trong thùng có nước nóng đun sẵn rồi, ngươi đừng dùng nước lạnh."

Từ Ngao bình tĩnh nói: "Được."

Thấy hắn xách nước nóng về nhà kho phía tây, Tang Chi Hạ mới chống cằm thở phào nhẹ nhõm.

Từ tam thẩm đêm qua không biết khó chịu đến mức nào, sáng nay mang đôi mắt sưng húp đi ra.

Bà ta nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ bếp, ngượng ngùng nói: "Hôm nay đến lượt ta nấu cơm, sao Hạ Hạ lại làm trước rồi?"

Tang Chi Hạ thầm nghĩ ta sợ bà làm hỏng bụng Từ Ngao, ngoài miệng nhàn nhạt đáp: "Không sao, bữa sáng ta làm luôn một thể, tam thẩm làm bữa tối là được."

Từ tam thẩm cúi đầu "ừm" một tiếng, xoay người chủ động đi bày bát đũa.

Ngày thường bà ta đâu có tự giác như vậy.

Tang Chi Hạ đoán chừng đêm qua nhị phòng và tam phòng nhất định đã có suy tính riêng, nàng cười cười, mở nắp nồi ra.

Hôm nay nàng làm cháo trắng và bánh nướng.

Bột mì đã được nhào sẵn từ trước, đợi mọi người đều dậy gần hết, véo một miếng bột vo thành hình tròn, sau đó dùng lòng bàn tay ấn thành độ dày vừa phải là có thể cho vào chảo.

Lửa trong bếp được vặn nhỏ, bánh mì trắng như tuyết cũng được nướng đến vàng ruộm, hương thơm dần dần lan tỏa.

Từ tam thẩm giúp đỡ bưng bánh nướng và cháo đã làm xong ra bàn, đợi lão gia tử và lão phu nhân ngồi xuống mới nói: "Hôm nay Hạ Hạ giúp con làm bữa sáng rồi, con đi gánh nước đây."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà ta và tam gia đêm qua đã bàn bạc kỹ rồi, tranh giành với đại phòng bây giờ cũng vô ích, cứ ghi hận chuyện trước kia chỉ thêm phiền phức.

Ít nhất so với hai phu thê nhà nhị phòng thích lười biếng, người nhà đại phòng còn chịu khó làm việc, nếu phải chọn phe thì thà chọn phe đại phòng trước.

Lão phu nhân nghe vậy khựng lại, ý vị thâm trường nói: "Cũng tốt, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Từ nhị thẩm nhìn trượng phu sắc mặt âm trầm không nói lời nào, trong lòng có chút luống cuống.

Bà ta gắp chiếc bánh nóng hổi vào bát Từ Minh Huy, lúng túng nói: "Hay là để Minh Huy đi đi, hôm nay nó cũng không đến lò gạch nữa, ra chút sức cũng là nên làm."

Cứ náo loạn thế này, đối với nhị phòng bọn họ thật sự bất lợi!

"Minh Huy đi theo ta vác đất."

Lão gia tử nghĩ đến đất ở hậu viện rõ ràng là nhiều hơn không ít, trầm giọng nói: "Đại tẩu ngươi còn đang uống thuốc, không thể ra sức nhiều như vậy, ngươi đi theo ta là vừa hay."

Từ Minh Huy gật đầu đồng ý, Từ Minh Dương tối qua được mẫu thân chỉ điểm cũng vội vàng nói: "Tổ phụ, ta cũng đi cùng mọi người."

"Ta lớn hơn Từ Minh Húc, nhất định có thể giúp được việc!"

Hôm qua cãi nhau một trận, rõ ràng là đã làm loạn tâm tư của nhị phòng và tam phòng, nhưng mà kết quả trước mắt này ngược lại khiến người ta rất hài lòng, ít nhất ngoài mặt không khí coi như tạm ổn.

Trên mặt lão gia tử rốt cục cũng có thêm vài phần ý cười, lúc ra cửa ngay cả Từ nhị thúc cũng không nói thêm lời nào.

Từ Ngao nhìn túi nước mà Tang Chi Hạ đưa cho mình, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy được nói: "Không vác nổi thì đợi ta về làm, đừng có ra vẻ trước mặt mọi người."

Tang Chi Hạ theo bản năng muốn nói mình không có ra vẻ, nhưng nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Từ Ngao, vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Dù sao hôm nay người cũng nhiều, nàng chỉ có thể chủ yếu đào đất tại chỗ.

Mọi người thu dọn xong xuôi, mỗi người một việc, Hứa Văn Tú nhìn những người đệ muội, cháu trai đột nhiên tích cực hẳn lên, trong lòng có chút bất lực.

Bà ấy giao Từ Minh Húc đang đòi đi giúp đỡ cho Tang Chi Hạ, nhỏ giọng nói: "Mấy đứa đi trước đi, đợi ta cuốc xong mảnh đất còn lại trong vườn rau, ta sẽ qua giúp."

Tang Chi Hạ nhịn cười nói: "Không cần đâu, mẫu thân ở nhà dọn dẹp là được rồi."

Nhiêu người như này là đủ rồi.

Những người đột nhiên trở nên tích cực đều rất ra sức.

Ban đầu dự định phải mất thêm hai ngày nữa mới có thể chuyển hết số đất, cộng với thành quả ngày hôm qua, cơ bản đã gần xong.

Có thể thấy nhu nhược vô lực đều là do chưa bị dồn đến đường cùng, nếu không ai cũng đều có tiềm lực cả.

Tang Chi Hạ cùng lão gia tử chọn một chỗ đất trống để đào hố, xoa xoa cánh tay chuẩn bị bắt tay vào làm.

Nhưng Từ tam thẩm lại nói: "Hạ Hạ, tam thẩm muốn bàn bạc với ngươi một chuyện?"

Tang Chi Hạ kinh ngạc quay đầu: "Chuyện gì vậy ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Số ký tự: 0