Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương
Ngươi Là Trẻ Co...
2024-10-22 00:34:25
"Vậy là biết làm rồi."
Từ Ngao lẩm bẩm một câu rồi quay đầu đi, gáy như mọc thêm mắt mà nói: "Biết làm thì đứng nhìn đi."
"Bên này khói nhiều, ngươi cứ nói cách làm là được."
Tang Chi Hạ cũng không giành giật cơ hội thể hiện, liền ngồi xuống tảng đá cách đó vài bước chân, chậm rãi nói: "Người phải chắc, bếp phải trống."
"Trước tiên dùng củi nhỏ nhóm lửa, xếp chồng lên, đợi lửa bùng lên rồi thì thêm củi to."
Từ Ngao không nói một lời làm theo lời nàng, nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong chốc lát có chút ngẩn ngơ: "Đây cũng là lúc ở nhà mẫu thân ngươi dạy ngươi sao?"
Tang Chi Hạ đưa tay lên xoa mũi, đánh trống lảng: "Đúng vậy."
"Bụng đói thì phải tự mình động thủ mà."
Khuôn mặt tuấn tú của Từ Ngao bị làn khói đen bao phủ hơn phân nửa, dưới ánh lửa bập bùng hiện lên nét dịu dàng thoáng qua, nhưng rất nhanh đã biến mất trước khi Tang Chi Hạ kịp nhận ra.
Hắn thật sự làm theo lời Tang Chi Hạ, để nàng đứng nhìn chứ không nhúng tay vào.
Gạo vo sạch cho vào nồi, đổ nước vào nấu.
Còn những thứ khác...
Vị thế tử gia nọ mở túi bột mì ra nhìn một chút, rồi quyết định cột chặt lại.
Không biết làm thì đừng nên miễn cưỡng.
Có cháo trắng ăn, sẽ không chết đói.
Từ Ngao đích thân xuống bếp, thành quả bữa tối: một nồi cháo trắng đặc quánh.
Mọi người từ lâu đã đói bụng, nhìn nồi cháo trên bàn, đều nhíu mày.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Bữa tối chúng ta chỉ ăn cái này thôi ư?"
Hứa Văn Tú đối mặt với những lời chất vấn có chút sợ hãi, nhưng Từ Ngao lại rất thản nhiên.
"Ta chỉ biết nấu món này."
Hắn bưng bát lên múc cho lão gia tử và lão phu nhân mỗi người một bát cháo, sau đó lại múc thêm cho Hứa Văn Tú, động tác tùy ý nói với Tang Chi Hạ: "Đây, của ngươi."
Tìm kiếm một hồi chỉ thấy có năm chiếc ghế, phần lớn mọi người đều phải đứng.
Tang Chi Hạ nhận lấy bát cháo, rất tự giác lùi về sau vài bước, tự động tránh xa tâm bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, rất nhanh đã có người lên tiếng.
Từ nhị thẩm nói: "Ta thấy trong túi còn có bột mì mà? Cho dù chỉ là làm bánh hoặc nấu mì cũng ngon hơn là chỉ ăn cháo trắng chứ?"
"Ai làm?"
Từ Ngao buông muôi múc cháo trong tay xuống, thản nhiên nói: "Tài nấu nướng ít ỏi của mẫu thân ta, đều là hạ nhân sơ chế nguyên liệu, nhóm lửa xong xuôi, chỉ cần cho vào nồi đảo vài cái là xong."
"Bà ấy không biết làm, nhị thẩm và tam thẩm cũng không biết, đệ đệ muội muội càng chưa từng động tay vào bếp, không ăn cái này thì ăn cái gì?"
Ba tháng đầu tiên ngày nào cũng nhai bánh bột mì khô.
Lúc đầu còn có người giở tính khí không chịu ăn, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng phải ăn sao?
Lời càu nhàu của Từ nhị thẩm bị chặn lại, tức đến mức suýt nữa đánh rơi cả bát.
"Chúng ta đều là trưởng bối, sao có thể đi nấu cơm?"
"Chuyện này cho dù có phải học, cũng nên là vãn bối làm!"
Nếu như Hầu phủ chưa bị tịch thu tài sản, vậy thì Tang Chi Hạ chính là cháu dâu đầu tiên gả vào Từ gia.
Theo bối phận và tuổi tác mà nói, địa vị của nàng quả thực là thấp nhất.
Tang Chi Hạ còn chưa kịp nuốt trôi miếng cháo, đã bị chụp mũ ngay lập tức.
Nàng vừa định phản bác, Từ Ngao đã lên tiếng: "Nhị thẩm nói đúng, việc này nên để vãn bối làm."
"Cho nên không phải ta đang làm sao?"
Hắn đưa tay lau đi hạt cơm dính trên miệng Từ Minh Húc, chậm rãi nói: "Nhị thẩm yên tâm, chỉ cần trong nhà một ngày chưa có ai quản chuyện bếp núc, vậy thì ngày nào ta cũng sẽ nấu cháo trắng."
"Cháo trắng tuy nhạt nhẽo, nhưng ăn vào ít nhất cũng không đến nỗi chết đói."
Tang Chi Hạ nghe xong lại cúi đầu xuống.
Từ Ngao ngày thường ít nói, nhưng khi có người gây khó dễ, hắn sẽ đứng ra chắn trước mặt nàng.
Rất tốt, nàng không định tốn sức tranh giành.
Từ nhị thẩm lại sắp sửa nổi giận.
Nhưng trước khi bà ta kịp nói gì đó, lão phu nhân đã lạnh lùng lên tiếng: "Có cháo ăn là tốt rồi, còn kén cá chọn canh gì nữa?"
Tình cảnh của gia đình hiện tại ai cũng rõ.
Trước đây, cho dù là nam phụ lão ấu, chưa từng ai phải động tay vào bếp núc.
Lúc này còn cố chấp như vậy, thật sự là không biết điều.
Từ nhị thẩm cố nén bất mãn uống cạn hai bát cháo, cuối cùng vì ăn quá chậm nên bị phân công đi rửa bát.
Tiếng lẩm bẩm từ trong bếp vẫn chưa dứt, Tang Chi Hạ sợ nhìn thêm một cái nữa lại bị phân công thêm việc, vội vàng chuồn mất.
Nhà kho phía tây.
Từ Ngao ngồi xổm trên bức tường đất thấp, trong lòng ôm một bó rơm rạ, cau mày trầm tư.
Lúc nãy hắn nói sẽ ở nhà kho phía tây không chút do dự, nhưng nơi này thật sự không giống chỗ cho người ở.
Nhất định phải sửa sang lại.
Nhưng mà việc sửa mái nhà đối với Từ Ngao mà nói, còn xa lạ hơn cả việc bếp núc.
Hắn không biết làm.
Chỉ thấy Từ Ngao nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy mấy cành cây ra, thử đặt bó rơm rạ lên trên.
Nhưng gió chẳng hiểu lòng người, một cơn gió thổi qua, rơm rạ vừa xếp lên đã bay đi mất.
Từ Ngao lại thử dùng vải vụn buộc rơm rạ lên xà nhà.
Kết quả cúi đầu nhìn xuống, rơm rạ bị buộc thành một cục, ánh sáng từ trên trời thẳng tắp chiếu xuống đất.
Như vậy vẫn không được.
Hắn thử đi thử lại rất nhiều lần, cho đến khi rơm rạ trong lòng sắp hết sạch, mái nhà dột nát vẫn chưa có chút tiến triển nào.
Từ Ngao sững sờ một lúc lâu, sau đó đột nhiên đấm mạnh vào bức tường đất gồ ghề.
Tang Chi Hạ bị hành động bất ngờ này của hắn làm giật mình, nhìn vết máu chảy dọc theo bức tường đất xám xịt, trong lòng nàng dâng lên cảm giác phức tạp khó tả.
Nói ra thật nực cười, những người Từ gia phải lưu lạc đến nơi khỉ ho cò gáy này, ai nấy đều kêu than không quen, oán trách số phận hẩm hiu.
Nhưng Từ Ngao, tên công tử bột bị người đời khinh thường, lại giống như cây trúc bị bẻ cong rồi lại theo gió mà đứng thẳng, chưa từng biểu lộ nửa điểm chán nản.
Cho đến khoảnh khắc này, nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn, Tang Chi Hạ mới nhận ra một tia phẫn uất.
Từ một người sống trên mây xanh bỗng chốc rơi xuống vũng bùn, sao có thể dễ dàng thích nghi hơn người khác được chứ?
Tang Chi Hạ thở dài, cảm thấy số mình đúng là khổ, nhặt một bó rơm rạ dưới chân tường, vừa đi tới vừa trêu chọc: "Ta biết thế tử gia da mỏng thịt mềm, nhưng nhìn trời sắp mưa rồi kìa."
"Ngươi là trẻ con sao? Trốn ở đây hờn dỗi?"
Từ Ngao bỗng chốc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kiên định của Tang Chi Hạ.
"Được rồi, đừng giận nữa."
Nàng ôm bó rơm rạ ngẩng đầu lên, nhìn bức tường đất cao ngất, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, hoang mang hỏi: "Nơi này cũng không có thang, ngươi trèo lên bằng cách nào vậy?"
Từ Ngao hai mắt đỏ hoe, cúi đầu xuống, khàn giọng nói: "Cứ thế trèo lên thôi."
Tang Chi Hạ thử so sánh chiều cao của bức tường với mặt đất, nghi ngờ hỏi: "Ngươi đang đùa ta hả?"
Chẳng lẽ hắn có thể nhảy một phát lên đến đỉnh tường sao?
Có lẽ là dáng vẻ ngây ngốc chưa thấy việc đời của nàng quá buồn cười, hoặc cũng có thể là do xấu hổ vì bị phát hiện bí mật không muốn người khác biết.
Tóm lại lúc Từ Ngao quay đầu lại, trong mắt đã tràn đầy ý cười.
"Ngươi muốn lên sao?"
Tang Chi Hạ bực bội nói: "Vậy ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"
Nàng không leo lên thì làm sao chỉ đạo, mái nhà này xem ra không có cách nào sửa được.
Đang lúc Tang Chi Hạ tìm kiếm điểm tựa, Từ Ngao trên tường bỗng nhiên nhảy xuống.
"Này, sao ngươi..."
"A!"
Tang Chi Hạ giật mình ôm chặt lấy thứ gần nhất, hoàn toàn không nhận ra mình đang ôm eo Từ Ngao.
Sau tiếng kinh hô, nàng mới kinh hãi phát hiện ra mình vậy mà đã đứng trên đỉnh tường!
Từ Ngao hất cằm về phía mặt đất.
"Không phải đã lên rồi sao?"
Tang Chi Hạ không thể tin nổi cúi đầu nhìn, trừng mắt nhìn Từ Ngao: "Ngươi biết bay à?"
Từ Ngao có chút khó hiểu trước sự kinh ngạc của nàng, bật cười nói: "Ta biết bay thì có gì kỳ lạ?"
Gia tộc Từ gia từ xưa đến nay đều là tướng môn, truyền thừa qua nhiều thế hệ, tổ tiên đời trước đều lấy việc luyện võ và cầm quân đánh giặc làm vinh dự.
Từ Ngao là đích tôn, đương nhiên không thể lơ là việc tập luyện võ nghệ.
Chỉ là chuyện hắn biết bay, trong mắt Tang Chi Hạ vẫn rất khó tin.
Nàng ngơ ngác nhìn lên nhìn xuống, kinh ngạc hồi lâu mới định giơ ngón tay cái lên, bỗng nhiên ý thức được hai tay mình đang ôm chặt eo Từ Ngao.
Nàng vậy mà ôm hắn lâu như vậy...
Tang Chi Hạ như bị điện giật rụt tay về, ho khan một tiếng, xoa xoa tay nói: "Biết bay quả nhiên là một kỹ năng tốt, đỡ phải tìm thang."
"Đi thôi, ta dạy ngươi cách sửa mái nhà."
Lúc nói những lời này, Tang Chi Hạ thật sự cho rằng mình biết.
Dù sao thì việc này nhìn qua cũng không có gì phức tạp, nguyên nhân không thành công có lẽ là do Từ Ngao chưa từng làm việc nặng nhọc.
Nhưng sau khi bắt tay vào làm, Tang Chi Hạ im lặng.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm...
Tại sao rơm rạ vừa đặt lên đã bị gió thổi bay mất?
Từ Ngao lẩm bẩm một câu rồi quay đầu đi, gáy như mọc thêm mắt mà nói: "Biết làm thì đứng nhìn đi."
"Bên này khói nhiều, ngươi cứ nói cách làm là được."
Tang Chi Hạ cũng không giành giật cơ hội thể hiện, liền ngồi xuống tảng đá cách đó vài bước chân, chậm rãi nói: "Người phải chắc, bếp phải trống."
"Trước tiên dùng củi nhỏ nhóm lửa, xếp chồng lên, đợi lửa bùng lên rồi thì thêm củi to."
Từ Ngao không nói một lời làm theo lời nàng, nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong chốc lát có chút ngẩn ngơ: "Đây cũng là lúc ở nhà mẫu thân ngươi dạy ngươi sao?"
Tang Chi Hạ đưa tay lên xoa mũi, đánh trống lảng: "Đúng vậy."
"Bụng đói thì phải tự mình động thủ mà."
Khuôn mặt tuấn tú của Từ Ngao bị làn khói đen bao phủ hơn phân nửa, dưới ánh lửa bập bùng hiện lên nét dịu dàng thoáng qua, nhưng rất nhanh đã biến mất trước khi Tang Chi Hạ kịp nhận ra.
Hắn thật sự làm theo lời Tang Chi Hạ, để nàng đứng nhìn chứ không nhúng tay vào.
Gạo vo sạch cho vào nồi, đổ nước vào nấu.
Còn những thứ khác...
Vị thế tử gia nọ mở túi bột mì ra nhìn một chút, rồi quyết định cột chặt lại.
Không biết làm thì đừng nên miễn cưỡng.
Có cháo trắng ăn, sẽ không chết đói.
Từ Ngao đích thân xuống bếp, thành quả bữa tối: một nồi cháo trắng đặc quánh.
Mọi người từ lâu đã đói bụng, nhìn nồi cháo trên bàn, đều nhíu mày.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Bữa tối chúng ta chỉ ăn cái này thôi ư?"
Hứa Văn Tú đối mặt với những lời chất vấn có chút sợ hãi, nhưng Từ Ngao lại rất thản nhiên.
"Ta chỉ biết nấu món này."
Hắn bưng bát lên múc cho lão gia tử và lão phu nhân mỗi người một bát cháo, sau đó lại múc thêm cho Hứa Văn Tú, động tác tùy ý nói với Tang Chi Hạ: "Đây, của ngươi."
Tìm kiếm một hồi chỉ thấy có năm chiếc ghế, phần lớn mọi người đều phải đứng.
Tang Chi Hạ nhận lấy bát cháo, rất tự giác lùi về sau vài bước, tự động tránh xa tâm bão có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, rất nhanh đã có người lên tiếng.
Từ nhị thẩm nói: "Ta thấy trong túi còn có bột mì mà? Cho dù chỉ là làm bánh hoặc nấu mì cũng ngon hơn là chỉ ăn cháo trắng chứ?"
"Ai làm?"
Từ Ngao buông muôi múc cháo trong tay xuống, thản nhiên nói: "Tài nấu nướng ít ỏi của mẫu thân ta, đều là hạ nhân sơ chế nguyên liệu, nhóm lửa xong xuôi, chỉ cần cho vào nồi đảo vài cái là xong."
"Bà ấy không biết làm, nhị thẩm và tam thẩm cũng không biết, đệ đệ muội muội càng chưa từng động tay vào bếp, không ăn cái này thì ăn cái gì?"
Ba tháng đầu tiên ngày nào cũng nhai bánh bột mì khô.
Lúc đầu còn có người giở tính khí không chịu ăn, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng phải ăn sao?
Lời càu nhàu của Từ nhị thẩm bị chặn lại, tức đến mức suýt nữa đánh rơi cả bát.
"Chúng ta đều là trưởng bối, sao có thể đi nấu cơm?"
"Chuyện này cho dù có phải học, cũng nên là vãn bối làm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như Hầu phủ chưa bị tịch thu tài sản, vậy thì Tang Chi Hạ chính là cháu dâu đầu tiên gả vào Từ gia.
Theo bối phận và tuổi tác mà nói, địa vị của nàng quả thực là thấp nhất.
Tang Chi Hạ còn chưa kịp nuốt trôi miếng cháo, đã bị chụp mũ ngay lập tức.
Nàng vừa định phản bác, Từ Ngao đã lên tiếng: "Nhị thẩm nói đúng, việc này nên để vãn bối làm."
"Cho nên không phải ta đang làm sao?"
Hắn đưa tay lau đi hạt cơm dính trên miệng Từ Minh Húc, chậm rãi nói: "Nhị thẩm yên tâm, chỉ cần trong nhà một ngày chưa có ai quản chuyện bếp núc, vậy thì ngày nào ta cũng sẽ nấu cháo trắng."
"Cháo trắng tuy nhạt nhẽo, nhưng ăn vào ít nhất cũng không đến nỗi chết đói."
Tang Chi Hạ nghe xong lại cúi đầu xuống.
Từ Ngao ngày thường ít nói, nhưng khi có người gây khó dễ, hắn sẽ đứng ra chắn trước mặt nàng.
Rất tốt, nàng không định tốn sức tranh giành.
Từ nhị thẩm lại sắp sửa nổi giận.
Nhưng trước khi bà ta kịp nói gì đó, lão phu nhân đã lạnh lùng lên tiếng: "Có cháo ăn là tốt rồi, còn kén cá chọn canh gì nữa?"
Tình cảnh của gia đình hiện tại ai cũng rõ.
Trước đây, cho dù là nam phụ lão ấu, chưa từng ai phải động tay vào bếp núc.
Lúc này còn cố chấp như vậy, thật sự là không biết điều.
Từ nhị thẩm cố nén bất mãn uống cạn hai bát cháo, cuối cùng vì ăn quá chậm nên bị phân công đi rửa bát.
Tiếng lẩm bẩm từ trong bếp vẫn chưa dứt, Tang Chi Hạ sợ nhìn thêm một cái nữa lại bị phân công thêm việc, vội vàng chuồn mất.
Nhà kho phía tây.
Từ Ngao ngồi xổm trên bức tường đất thấp, trong lòng ôm một bó rơm rạ, cau mày trầm tư.
Lúc nãy hắn nói sẽ ở nhà kho phía tây không chút do dự, nhưng nơi này thật sự không giống chỗ cho người ở.
Nhất định phải sửa sang lại.
Nhưng mà việc sửa mái nhà đối với Từ Ngao mà nói, còn xa lạ hơn cả việc bếp núc.
Hắn không biết làm.
Chỉ thấy Từ Ngao nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy mấy cành cây ra, thử đặt bó rơm rạ lên trên.
Nhưng gió chẳng hiểu lòng người, một cơn gió thổi qua, rơm rạ vừa xếp lên đã bay đi mất.
Từ Ngao lại thử dùng vải vụn buộc rơm rạ lên xà nhà.
Kết quả cúi đầu nhìn xuống, rơm rạ bị buộc thành một cục, ánh sáng từ trên trời thẳng tắp chiếu xuống đất.
Như vậy vẫn không được.
Hắn thử đi thử lại rất nhiều lần, cho đến khi rơm rạ trong lòng sắp hết sạch, mái nhà dột nát vẫn chưa có chút tiến triển nào.
Từ Ngao sững sờ một lúc lâu, sau đó đột nhiên đấm mạnh vào bức tường đất gồ ghề.
Tang Chi Hạ bị hành động bất ngờ này của hắn làm giật mình, nhìn vết máu chảy dọc theo bức tường đất xám xịt, trong lòng nàng dâng lên cảm giác phức tạp khó tả.
Nói ra thật nực cười, những người Từ gia phải lưu lạc đến nơi khỉ ho cò gáy này, ai nấy đều kêu than không quen, oán trách số phận hẩm hiu.
Nhưng Từ Ngao, tên công tử bột bị người đời khinh thường, lại giống như cây trúc bị bẻ cong rồi lại theo gió mà đứng thẳng, chưa từng biểu lộ nửa điểm chán nản.
Cho đến khoảnh khắc này, nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn, Tang Chi Hạ mới nhận ra một tia phẫn uất.
Từ một người sống trên mây xanh bỗng chốc rơi xuống vũng bùn, sao có thể dễ dàng thích nghi hơn người khác được chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Chi Hạ thở dài, cảm thấy số mình đúng là khổ, nhặt một bó rơm rạ dưới chân tường, vừa đi tới vừa trêu chọc: "Ta biết thế tử gia da mỏng thịt mềm, nhưng nhìn trời sắp mưa rồi kìa."
"Ngươi là trẻ con sao? Trốn ở đây hờn dỗi?"
Từ Ngao bỗng chốc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kiên định của Tang Chi Hạ.
"Được rồi, đừng giận nữa."
Nàng ôm bó rơm rạ ngẩng đầu lên, nhìn bức tường đất cao ngất, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, hoang mang hỏi: "Nơi này cũng không có thang, ngươi trèo lên bằng cách nào vậy?"
Từ Ngao hai mắt đỏ hoe, cúi đầu xuống, khàn giọng nói: "Cứ thế trèo lên thôi."
Tang Chi Hạ thử so sánh chiều cao của bức tường với mặt đất, nghi ngờ hỏi: "Ngươi đang đùa ta hả?"
Chẳng lẽ hắn có thể nhảy một phát lên đến đỉnh tường sao?
Có lẽ là dáng vẻ ngây ngốc chưa thấy việc đời của nàng quá buồn cười, hoặc cũng có thể là do xấu hổ vì bị phát hiện bí mật không muốn người khác biết.
Tóm lại lúc Từ Ngao quay đầu lại, trong mắt đã tràn đầy ý cười.
"Ngươi muốn lên sao?"
Tang Chi Hạ bực bội nói: "Vậy ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"
Nàng không leo lên thì làm sao chỉ đạo, mái nhà này xem ra không có cách nào sửa được.
Đang lúc Tang Chi Hạ tìm kiếm điểm tựa, Từ Ngao trên tường bỗng nhiên nhảy xuống.
"Này, sao ngươi..."
"A!"
Tang Chi Hạ giật mình ôm chặt lấy thứ gần nhất, hoàn toàn không nhận ra mình đang ôm eo Từ Ngao.
Sau tiếng kinh hô, nàng mới kinh hãi phát hiện ra mình vậy mà đã đứng trên đỉnh tường!
Từ Ngao hất cằm về phía mặt đất.
"Không phải đã lên rồi sao?"
Tang Chi Hạ không thể tin nổi cúi đầu nhìn, trừng mắt nhìn Từ Ngao: "Ngươi biết bay à?"
Từ Ngao có chút khó hiểu trước sự kinh ngạc của nàng, bật cười nói: "Ta biết bay thì có gì kỳ lạ?"
Gia tộc Từ gia từ xưa đến nay đều là tướng môn, truyền thừa qua nhiều thế hệ, tổ tiên đời trước đều lấy việc luyện võ và cầm quân đánh giặc làm vinh dự.
Từ Ngao là đích tôn, đương nhiên không thể lơ là việc tập luyện võ nghệ.
Chỉ là chuyện hắn biết bay, trong mắt Tang Chi Hạ vẫn rất khó tin.
Nàng ngơ ngác nhìn lên nhìn xuống, kinh ngạc hồi lâu mới định giơ ngón tay cái lên, bỗng nhiên ý thức được hai tay mình đang ôm chặt eo Từ Ngao.
Nàng vậy mà ôm hắn lâu như vậy...
Tang Chi Hạ như bị điện giật rụt tay về, ho khan một tiếng, xoa xoa tay nói: "Biết bay quả nhiên là một kỹ năng tốt, đỡ phải tìm thang."
"Đi thôi, ta dạy ngươi cách sửa mái nhà."
Lúc nói những lời này, Tang Chi Hạ thật sự cho rằng mình biết.
Dù sao thì việc này nhìn qua cũng không có gì phức tạp, nguyên nhân không thành công có lẽ là do Từ Ngao chưa từng làm việc nặng nhọc.
Nhưng sau khi bắt tay vào làm, Tang Chi Hạ im lặng.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm...
Tại sao rơm rạ vừa đặt lên đã bị gió thổi bay mất?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro