Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Từ Ngao Người N...

2024-10-07 14:27:20

Hứa Văn Tú giật bắn mình.

"Ngao Nhi, miếng ngọc bội đó là lúc con mới sinh, cha con đã đích thân đến chùa Tướng Quốc, tam bái cửu khấu* cầu xin mới có được!"

*Tam bái cửu khấu: Cúi lạy ba lần, mỗi lần ba lạy, là lễ quỳ lạy cao nhất của người xưa.

Miếng ngọc bội đó Từ Ngao từ nhỏ đã đeo trên người chưa từng rời xa, cũng là thứ duy nhất hắn mang theo được khi bị tịch thu gia sản.

Trên đường đi đày, thấy Hứa Văn Tú khóc lóc thảm thiết quá, hắn mới tạm thời đưa cho bà ấy cất giữ coi như kỷ vật, vậy mà bây giờ...

Từ Ngao đoán được bà ấy muốn nói gì, mím chặt môi khàn giọng nói: "Đồ vật là vật chết, sao bằng mạng sống con người được."

"Đưa cho con đi."

Người không có tiền, lại không có ai giúp đỡ.

Hắn không có bản lĩnh tìm thuốc chữa bệnh như Tang Chi Hạ, lúc này cách duy nhất chính là cầm cố hoặc bán miếng ngọc bội, đổi lấy chút bạc để mời đại phu bốc thuốc cho nàng.

Hứa Văn Tú rõ ràng không đồng ý, nhưng không lay chuyển được Từ Ngao, đành phải lấy miếng ngọc bội đưa cho hắn.

Từ Ngao vắt khô khăn đặt lên trán Tang Chi Hạ, trầm giọng nói: "Con ra ngoài một lát, mẫu thân giúp con trông chừng nàng ấy."

Hứa Văn Tú muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi. Nhìn bộ y phục của Từ Ngao trên người Tang Chi Hạ, bà ấy đứng bên giường thở dài một tiếng, vụng về vắt khăn thay cho nàng.

Ngoài sân, Từ nhị thẩm nhìn thấy Từ Ngao bước vội vàng liền cười lạnh nói: "Thấy chưa, ta đã nói đại phòng nhất định giấu đồ tốt, Từ Ngao chắc chắn là đi đổi bạc rồi!"

Lúc cả nhà gặp nạn, Từ Ngao vẫn như không có chuyện gì xảy ra, một đồng cũng không chịu bỏ ra.

Vậy mà bây giờ Tang Chi Hạ vừa bị bệnh, hắn liền cuống cuồng lên như vậy.

Từ nhị thẩm bĩu môi nói: "Ở nhà mẹ đẻ là con vợ lẽ chẳng ai thèm ngó ngàng, vậy mà đến đây lại được Từ Ngao nâng niu như bảo bối, thật đúng là chuyện lạ có một không hai."

Bà ta mặt mũi sa sầm, lầm bầm không ngớt.

Từ nhị thúc đảo mắt, ý vị thâm trường nói: "Cha, nương, Từ Ngao như vậy không phải là cách hay."

"Nếu hắn cái gì cũng chỉ biết lo cho người trong phòng mình, vậy những người khác trong nhà còn chỗ nào mà dung thân? Bây giờ tuy không bằng lúc trước, nhưng cũng không thể để hắn làm càn như vậy, phá vỡ quy củ của gia tộc được."

Hai phu thê tam phòng im lặng không nói, xem như là ngầm đồng ý với lời nói của bọn họ.

Lão gia tử và lão phu nhân nghe xong cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút âm trầm.

Từ nhị thúc thấy lửa đã đủ nóng, liền cười khẽ, ra hiệu cho Từ nhị thẩm đang định tiếp tục cằn nhằn im lặng.

Chờ Từ Ngao trở về, tự khắc sẽ có người lên tiếng.

Một canh giờ sau, Từ Ngao rốt cuộc cũng trở về, đi cùng hắn còn có một lão đại phu râu tóc bạc phơ.

Lão đại phu đưa tay bắt mạch, sau khi thu tay lại thì nhíu mày: "Nhìn tuổi còn trẻ, vậy mà thân thể suy nhược quá, sao thể chất lại kém như vậy?"

Tang Chi Hạ vốn đã không được coi trọng khi còn ở phủ tướng quân, gả cho Từ Ngao lại phải vội vàng lên đường đi đày, ngày nào cũng phải ăn bánh bột mì khô với nước lã, sau này lại trải qua đủ loại biến cố, thân thể nàng sao có thể khỏe được chứ?

Từ Ngao mím chặt môi, thấp giọng hỏi: "Vậy có cách nào chữa trị không?"

"Có thì có, chỉ là..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão đại phu do dự nhìn quanh căn nhà tồi tàn, cười khổ nói: "Muốn điều dưỡng thân thể cho tốt, chi phí thuốc thang cũng không phải là nhỏ, ngươi..."

"Có đủ khả năng chi trả không?"

Người trước mắt nhìn qua có vẻ bất phàm, nhưng gia cảnh nghèo khó thì ai cũng nhìn thấy, liệu gia đình này có đủ tiền mua thuốc hay không?

Từ Ngao siết chặt tay, nói: "Ngươi cứ việc bốc thuốc, chuyện khác để ta lo liệu."

Nghe hắn nói vậy, lão đại phu cũng yên tâm hơn.

Ông ta châm cứu, bốc thuốc xong, cầm lấy chút thù lao ít ỏi trong tay Từ Ngao, nói: "Bài thuốc này là để hạ sốt, sau khi tỉnh lại thì không cần uống nữa, bài thuốc còn lại là để điều dưỡng lâu dài, hai tháng nữa dẫn nàng ấy đến chỗ ta bắt mạch một lần, trước tiên uống nửa năm xem sao."

Từ Ngao cười gật đầu: "Đa tạ đại phu."

"Để ta tiễn ngươi."

Lão đại phu hài lòng rời đi, lúc Từ Ngao trở về, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của lão phu nhân.

"Nghe nói ngươi đã bỏ ra ba lượng bạc để mời đại phu bốc thuốc cho nha đầu đó?"

Vỏn vẹn ba lượng bạc, trước kia rơi xuống đất cũng chưa chắc đã có người nhặt, nhưng bây giờ lại khác.

Nửa đồng cũng có thể khiến những người này tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Hứa Văn Tú lo lắng kéo kéo vạt áo Từ Ngao, nhưng hắn lại thản nhiên đáp: "Đúng vậy."

Chuyện xảy ra trong một căn nhà nhỏ hẹp, sao có thể giấu diếm được người khác.

Lúc đại phu còn ở đây, Từ nhị thẩm đã liên tục thò đầu ra khỏi cửa phòng phía đông dò xét, muốn giấu cũng không được.

Lão phu nhân lập tức nổi giận: "Ngươi có biết bây giờ là tình cảnh gì không, sao ngươi dám tiêu hoang như vậy?!"

"Đúng vậy, trong nhà còn chưa biết lấy gì ăn qua ngày, vậy mà ngươi lại rộng rãi như thế."

Từ nhị thẩm nói xong, ánh mắt không ngừng đảo quanh người Từ Ngao.

"Một lần đã chịu chi ba lượng bạc, trên người ngươi chắc còn giấu không ít đâu nhỉ? Ta đã nói đại phòng các người có ý đồ riêng, e rằng số bạc còn lại cũng chỉ muốn giữ lại tự mình tiêu xài, căn bản không muốn quan tâm đến người khác!"

Hứa Văn Tú sốt ruột muốn khóc: "Nhị đệ muội, sao ngươi có thể nói như vậy?"

"Số bạc đó là..."

"Cho dù là từ đâu ra, cũng nên giao cho lão phu nhân quản lý!"

Từ nhị thẩm không chịu thua kém nói: "Nếu không, người người đều như đại phòng các ngươi, ai cũng giấu giếm, thì còn ra thể thống gì nữa?"

"Ta thấy nhị tẩu nói đúng."

Từ tam thẩm vốn ít nói, lúc này cũng lên tiếng: "Chuyện tiền bạc trong nhà nên do lão phu nhân quản lý, chi tiêu gì cũng nên do lão phu nhân quyết định."

"Có lòng dạ riêng, giấu giếm của cải, thật không ra thể thống gì!"

Lão phu nhân và lão gia tử đều im lặng, sắc mặt khó coi, nhưng những lời nên nói thì những người khác đã nói hết rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Ngao cười nhạt, giễu cợt nói: "Đã đến nước này rồi, còn quản lý cái gì nữa?"

Nói cho cao sang, kỳ thực cũng chỉ là sợ bản thân chịu thiệt thòi mà thôi.

Hắn thản nhiên nói: "Lúc ta rời khỏi phủ chỉ mang theo một miếng ngọc bội, hôm nay đã bán nó đi, đổi lấy năm mươi lượng bạc."

Lão gia tử nghe vậy nhíu mày: "Là miếng ngọc bội mà cha ngươi đã cầu xin cho ngươi sao?"

"Đúng vậy."

"Hồ đồ!"

Lão gia tử rốt cuộc cũng nói một câu công bằng: "Đại sư nói ngươi mệnh không tốt, đó là do cha ngươi vất vả lắm mới cầu xin được, sao ngươi có thể..."

"Mệnh tốt sao lại khiến Từ gia gặp đại nạn này?"

Từ nhị thúc nói thẳng: "Đã đến nước này rồi, đổi lấy bạc còn thiết thực hơn."

"Vậy còn số bạc còn lại đâu? Đại phu cũng đã mời rồi, số bạc còn lại cũng nên lấy ra chứ?"

Dưới con mắt của mọi người, Từ Ngao không thể không lấy ra.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ lấy ra bốn mươi lượng.

Dưới ánh mắt bất mãn của lão phu nhân, hắn nói: "Bệnh tình của nàng ấy không nhẹ, phải bồi bổ thuốc thang."

Lão phu nhân cau mày: "Một thứ nữ mà thôi, cần gì phải quý trọng như vậy?"

"Cho dù nàng ấy là thứ nữ, thì cũng là thê tử được ta, Từ Ngao, đường đường chính chính rước vào cửa!"

Từ Ngao vẫn luôn nhẫn nhịn vì tội danh của cha mình, nhưng lần này lại hiếm khi tức giận.

Mọi người thấy vậy đều im lặng.

Từ Ngao cười lạnh một tiếng, nói: "Từ gia đã đến nước này rồi, còn phân biệt chính thứ cái gì?"

"Tang Chi Hạ đã gả cho ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng ấy."

"Nếu tổ mẫu muốn gia đình hòa thuận, về sau đừng nói những lời như vậy nữa, ta không muốn nghe."

Sự cứng rắn hiếm thấy của Từ Ngao khiến người ta nhìn thấy bóng dáng ngang tàng, ngông cuồng của vị thế tử gia năm xưa, cũng khiến những kẻ bất mãn phải ngậm miệng lại.

Hắn im lặng nhẫn nhịn suốt quãng đường dài.

Nhưng vị thế tử gia này từ nhỏ tính tình đã không tốt, không phải là người dễ nói chuyện.

Những người bất mãn đều hậm hực bỏ về phòng, Từ Ngao mặt không đổi sắc ngồi xuống, bắt đầu nhóm lửa sắc thuốc.

Hứa Văn Tú ôm hai đứa nhỏ, nhìn nồi thuốc bốc khói nghi ngút, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Từ Ngao, bà ấy càng thêm đau lòng.

Nếu không phải lão gia gây ra tội lớn ngập trời, sao Từ Ngao phải chịu ấm ức như vậy?

Tiếng khóc của người mẹ chồng yếu đuối vẫn quen thuộc như vậy, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc đắng.

Trong phòng phía đông, Tang Chi Hạ sau khi tỉnh lại đã nằm im một lúc lâu, nàng cố nén cơn đau nhức toàn thân, chớp chớp mắt nhìn mái nhà tranh thưa thớt, thầm nghĩ: Không nói đến chuyện khác, nhưng Từ Ngao rõ ràng không giống với lời đồn, người này cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Số ký tự: 0